Cô nói những lời này xong thì sắc mặt mọi người đều mờ mịt tối tăm, đúng là vô nghĩa thật.
Vốn dĩ chuyện đến khách sạn thủ đô là một việc vô cùng tốt, có ai ngờ mình đi đến đâu cũng bị khinh bỉ cả chứ.
Mạnh Nghiên Thanh tiếp tục nói: “Vậy các cậu có muốn bí mật luyện tập để sau đó vượt mặt bọn họ không?”
Mọi người nghe lời này xong thì nhìn về phía Mạnh Nghiên Thanh, Trần Quế Châu mở miệng đầu tiên: “Bí mật luyện tập ư? Luyện thế nào?”
Mạnh Nghiên Thanh: “Xét theo tình hình hiện tại, trọng điểm đào tạo của lớp áo vàng có hai môn, một cái là học nói tiếng Anh, một cái là lễ nghi Trung Quốc. Những thứ này thì tớ có chút kinh nghiệm, có thể dạy các cậu”
Mọi người nghe xong thì hai mắt đều sáng lên: “Nghiên Thanh à, vậy cậu dạy cho chúng tớ đi!”
Theo Mạnh Nghiên Thanh thì cô thực sự có đủ tự tin để dạy những cô gái này.
Không nói đến tiếng Anh, cô vốn sinh ra và lớn lên ở Pháp. Sau khi quay trở lại Trung Quốc, cô thường tới thăm Vô Bạch Đình, nơi mà đại sứ quán các nước thường lui tới. Cô thông thạo tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Pháp, cô cũng giỏi tiếng Đức và biết nói tiếng Ả Rập.
Rốt cuộc là hoàn cảnh đưa đẩy, cho dù là sau này cô được gả vào nhà họ Lục nhưng nhà họ Lục là một gia đình ngoại giao thông thạo ba thứ tiếng.
Về phần lễ nghi, có thể nói trước khi cô mười hai tuổi, trước cuộc vận động kia nổ ra cô đã được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của các đại tiểu thư, lễ nghi tiếp đón đương nhiên không thành vấn đề.
Vì vậy cô có đủ tự tin để nâng cấp kỹ năng cho những cô gái này.
Mạnh Nghiên Thanh nói: "Tớ có thể dạy nhưng trước tiên phải nói rõ đã. Hiện tại thời gian đang rất gấp, chúng ta chỉ có thể tận dụng mọi thứ để luyện tập, cho nên muốn lập một chút thành tích cũng không dễ đâu. Vậy nên trong tình huống này, chúng ta cần vắt kiệt thời gian nghỉ ngơi của chính mình. Các cậu có đồng ý không?”
Lời cô vừa nói ra, các cô gái đều nói: "Đừng lo lắng, tớ đều xuất thân từ gia đình nghèo khó nên chịu khổ chút cũng không sao, tớ đồng ý chuyện này”
Mạnh Nghiên Thanh nói: "Vậy thì tốt, trước tiên chúng ta lập ra một kế hoạch học tập nhé.”
Các cô gái đều đồng loạt gật đầu, Mạnh Nghiên Thanh cũng bắt đầu nói về kế hoạch mà cô tự đề ra: “Mỗi ngày sẽ kết thúc huấn luyện vào bốn giờ, năm giờ ăn cơm và lo chuyện cá nhân của mình, xong xuôi sẽ bắt đầu huấn luyện. Huấn luyện đến mười một giờ rưỡi tối, trong đó có nửa tiếng để nghỉ ngơi cho nên một buổi tối huấn luyện tổng cộng là sáu tiếng. Trong sáu tiếng đồng hồ này chúng ta sẽ vừa luyện tư thế đứng vừa luyện đối thoại tiếng Anh để mọi người cùng nắm vững hai bài huấn luyện này Nói tới đây cô dừng lại một chút, nhìn các cô gái nói: “Mọi người có cảm thấy vất vả quá không?”
Các cô gái nhỏ vừa nghe xong thì tỏ vẻ sôi nổi nói: “Không hề vất vả!”
Thật ra mọi người đều đã khổ cực nhiều, đến nơi này làm nhân viên phục vụ cũng là vì mưu sinh. Các cô gái này đều không sợ chịu khổ chịu khó, chỉ sợ mình không biết nên cố gắng ở đâu thôi. Hiện tại Mạnh Nghiên Thanh nói phải huấn luyện cho các cô gái với tiêu chuẩn cao hơn bình thường, các cô ấy đương nhiên cực kỳ vui vẻ.
Mạnh Nghiên Thanh nói: “Tốt lắm. Tớ sẽ tổng kết lại mười đoạn đối thoại hàng ngày, cơ bản có thể bao gồm tiếp đón người và đồ vật trong phạm vi khách sạn thủ đô của chúng ta, cả việc luyện nói tiếng Anh hàng ngày ở khách sạn cũng nên được đưa vào. Mỗi ngày mọi người đều phải học thuộc lòng, lặp lại ít nhất là ba lần, cứ luyện nói liên tục cho đến khi phát âm chuẩn mới thôi”
Mọi người đều sôi nổi gật đầu đồng ý.
Mạnh Nghiên Thanh nói:"Bây giờ chúng ta sẽ tiến hành từng bước một, trước tiên là luyện tư thế đứng”