Cô ấy dặn dò mọi người: “Các bạn cố gắng tập đứng nhé, để Lý Minh Quyên sửa lại tư thế cho các bạn.
Vì thế nên sau khi chị Tuệ rời đi, Lý Minh Quyên đương nhiên trở thành lớp trưởng, cô ta bắt đầu hướng dẫn mọi người, giúp mọi người tiến bộ hơn và đề ra ý kiến cho mọi người.
Cô ta cố ý tới chỗ Mạnh Nghiên Thanh bên này, tất nhiên là muốn xem cô thế nào. Cô có gương mặt xinh đẹp kết hợp với động tác tốt, tư thế đứng thực sự rất chuẩn, cô ta nhìn một lúc vẫn tìm không ra lỗi sai nào nên chuyển sang nhìn Vương Chiêu Đệ ở bên cạnh.
Cô ta nhíu mày, lập tức nói: “Dáng đứng của cô bị sao thế, giống y hệt con chim cút vậy!”
Vương Chiêu Đệ giật mình, trong một lúc cũng không biết làm sao, bèn vội vàng thẳng lưng lên. Lý Minh Quyên lấy một cây thước gõ nhẹ lên bả vai của Vương Chiêu Đệ: “Chỗ này, chỗ này, thẳng vai ra.
Vương Chiêu Đệ không dám lên tiếng, nhanh chóng để mình bình tĩnh lại. Không biết làm sao mà cô ấy càng cố gắng thẳng vai thì càng căng thẳng hơn.
Lý Minh Quyên lại lấy cây thước chọc vào đằng trước của Vương Chiêu Đệ: “Còn cả chỗ này nữa, giống cái gì thế. Cô bao nhiêu tuổi rồi, đã đến khách sạn thủ đô thì ưỡn ngực ra làm gì, ở đây chúng tôi làm việc nghiêm túc, phải đàng hoàng tao nhã, không được khoe khoang!”
Vương Chiêu Đệ xấu hổ đến mức ánh mắt ngấn nước, nhưng cô ấy vẫn cố hết sức để chịu đựng.
Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn sang, thấy tình cảnh của Vương Chiêu Đệ, có người đồng tình cũng có người cảm thấy may mắn.
Thật ra ai cũng biết muốn học nghề gì đó đều phải chịu khổ, ngày xưa nếu muốn học nghề thì phải chịu thiệt thòi, bị đánh để hầu hạ người dạy, hiện tại khi đến khách sạn thủ đô, học một chút tư thế thì cũng chẳng hề gì.
Nếu cảm thấy uất ức thì cũng phải nhịn, chỉ biết hy vọng mình sẽ cẩn thận hơn, tuyệt đối không để mình bị nói như vậy nữa.
Thực sự rất mất mặt và xấu hổ.
Lúc này, chị Tuệ quay lại, hỏi mọi người tập đến đâu rồi. Lý Minh Quyên báo cáo: “Hầu hết lớp áo vàng đều luyện được, còn lớp áo xanh thì không ổn lắm, cần luyện tập nhiều hơn.”
Chị Tuệ nghe xong thì gật đầu: “Chuyện này cũng bình thường, các bạn lớp áo vàng đều đã biết căn bản rồi, lần này các cô gái lớp áo xanh tham gia buổi đào tạo chỉ để hiểu biết thêm, không yêu cầu gì về thành tích”
Sau khi tan học, mọi người trong lớp áo xanh đều dính chút bụi đất, vốn tưởng rằng học chung với lớp áo vàng đã được đi làm thì có thể nâng cao kiến thức giúp mình tốt hơn, ai ngờ các cô chỉ làm nền, ít nhiều gì cũng có chút chán nản.
Nhưng nghĩ lại thì người ta đã là nhân viên chính thức, còn mình chỉ là cộng tác viên, so sánh với người ta cũng vô nghĩa.
Vương Chiêu Đệ im lặng không nói gì, sau khi trở lại ký túc xá thì nằm trên giường đắp chăn che mặt khóc.
Họ đều là những cô gái trẻ, trước mặt người khác bị người ta lấy thước chỉ trỏ này nọ, còn chọc vào ngực của cô ấy rồi hỏi ưỡn lên cao làm gì, cô ấy thà đập đầu chết luôn còn hơn.
Những cô gái khác trong ký túc xá đều cố gắng an ủi nhưng họ cũng không thấy khá hơn, họ có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể chịu đựng.
Buổi chiều không có sắp xếp gì nên Mạnh Nghiên Thanh tính đến trường học tìm con trai, nhưng sau khi chứng kiến cảnh này, cô đã thay đổi quyết định.
Nguyên nhân ban đầu khiến cô có thù oán với Lý Minh Quyên có đủ loại, nhưng hôm nay Lý Minh Quyên nhắm vào Vương Chiêu Đệ thì ít nhiều gì cũng là vì cô, đương nhiên Mạnh Nghiên Thanh không thể ngồi im mặc kệ được.
Cô nhìn bốn cô gái trong ký túc xá rồi nói: “Bọn họ ở lớp áo vàng, sau khi ra ngoài thì được tiếp khách nước ngoài, là nhân viên chính thức nằm trong biên chế, còn chúng ta chỉ là cộng tác viên quét dọn phòng của khách, thật ra chúng ta đi theo học lớp của bọn họ là đang học ké môn học của họ đấy”