Trần Quế Châu góp chín đồng nên cô ấy có phiếu ăn chín đồng, cô nhìn nhìn phiếu ăn của Mạnh Nghiên Thanh, nói: “Nghiên Thanh, nếu không đủ ăn thì chúng ta ăn cùng nhau đi.”
Mạnh Nghiên Thanh cảm ơn nói: “Cảm ơn, không cần đâu, hai đồng là đủ rồi. Trưa nay, tớ không ăn cơm ở nhà ăn, tớ đi ra ngoài tìm bạn.”
Trần Quế Châu “Ồ” một tiếng, ngượng ngùng cười, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu, nhờ cậu mà chúng ta không cần phải bỏ ra ba tệ để đổi phiếu ăn, cũng nhờ cách của cậu cả!”
Bên cạnh, Hồ Kim Phượng cũng nói: “Đúng vậy, Nghiên Thanh thật sự rất giỏi ăn nói, một khi cậu nói với người khác thì đối phương sẽ đồng ý.”
Vương Chiêu Đệ: “Tớ nghĩ đó là bởi vì Nghiên Thanh biết cách nói chuyện, lại còn xinh đẹp nữa. Nếu tớ mà gặp một người như Nghiên Thanh, tớ hận không thể đồng ý liền đấy!”
Mọi người nghe xong cười ồ lên.
Thấy vậy, Mạnh Nghiên Thanh không khỏi bùi ngùi, tuổi trẻ của cô gái này vừa tốt bụng lại đơn thuần . . .
Thật tốt khi được sống lại, được người khác khen mình xinh đẹp, khen giọng nói mình dễ nghe, còn được hưởng thụ ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của các cô gái trẻ, chứng kiến sự chu đáo, thân thiện và rụt rè của họ.
Cô thở dài mãn nguyện, thầm nghĩ nếu mà được về với mấy tên kia thì càng hạnh phúc hơn nữa.
Lúc này, căn tin nhân viên rất đông, đâu đâu cũng là người, mọi người đều đang xếp hàng. Đây là lần đầu tiên các cô đến đây nên nhìn đâu cũng thấy mới mẻ, không biết nên xếp hàng ở đâu.
Mạnh Nghiên Thanh đề nghị: “Bên này đã chật cứng chỗ ngồi, chúng ta cử một người đến ngồi giữ chỗ, những người còn lại thì đi xếp hàng, vậy thì sẽ mau hơn.”
Sau khi trải qua chuyện mua phiếu ăn kia, trong lòng các cô gái nhỏ ở đây, Mạnh Nghiên Thanh là người giỏi nhất, nên mọi người đương nhiên đồng ý nghe theo sự chỉ huy của Mạnh Nghiên Thanh.
Vì vậy Vương Chiêu Đệ đã xung phong đi giữ chỗ cho mọi người, còn Mạnh Nghiên Thanh và những người khác đi lấy cơm.
Mạnh Nghiên Thanh vừa xếp hàng vừa nhìn về phía trước, trong nhà ăn có rất nhiều loại đồ ăn, có bò sốt tương, chân giò sốt tương, trứng ốp la, bánh tiêu, bánh rán, còn có bát hoành thánh lớn, canh chua và tào phớ.
Mọi thứ đều có giá niêm yết cả, Mạnh Nghiên Thanh nhìn vào trong túi, đột nhiên cảm thấy có chút đau xót.
Cô chỉ có một phiếu ăn hai đồng nên những gì cô có thể mua thực sự rất hạn chế.
Bánh nướng giá tám xu, rẻ hơn bên ngoài nhưng không có thịt, thêm thịt cừu và thịt bò thì phải trả thêm tiền. Hoành thánh canh chua đậu hũ lại thêm mười hai xu, nên bữa sáng chỉ có thể ăn chay.
Mạnh Nghiên Thanh rất muốn ăn thịt, cô nhìn chằm chằm miếng thịt cừu quay nóng hổi, mềm xốp mấy lần rồi khó khăn rời đi. Cô gọi một phần tào phớ và một cái bánh tiêu.
Thật ra cô còn muốn ăn trứng ốp la nhưng mà cô không đủ tiền.