Mọi người vội cuống lên, ba tệ, đoán chừng trong túi mỗi người chưa chắc đã có đủ số tiền này, cho dù là có, mọi người cũng không bằng lòng bỏ ra ba tệ để đổi lấy phiếu ăn!
Dù sao thì bọn họ ở đây là để kiếm tiền, từ khi tới đây, bọn họ còn chưa kiếm được đồng nào. Vậy tại sao phải tiêu tiền?
Thấy vậy, Mạnh Nghiên Thanh nói: “Đồng chí, chúng tôi là người mới đến, còn chưa được trả tiền cũng chưa được phát phiếu ăn. Chúng tôi đều là con nhà bình thường, thực sự không có nhiều tiền. Nếu giờ lấy ra ba tệ một lúc để đổi lấy phiếu ăn, tiêu số tiền lớn như thế trong một lần sẽ rất khó cho bọn tôi. Bây giờ mới sáng sớm, mọi người đều chưa ăn cả nên xin đồng chí vui lòng chờ chúng tôi ít phút, chúng tôi cùng nhau bàn bạc xem nên làm gì, có được không?”
Nhân viên công tác kia đang vùi đầu vào ghi chép vào số sách, khi nghe thấy giọng nói vừa ấm áp vừa mềm mại như một lớp vải tuyn này thì nhân viên kia cũng thấy nghi ngờ, vô thức ngước mắt lên nhìn xem.
Vừa nhìn tới thì không rời được mắt.
Mạnh Nghiên Thanh lớn lên thật sự là rất đẹp, đẹp đến mức mà chỉ cần mặc một bộ quần áo bình thường nhất, cô cũng có thể khiến người ta lóa mắt.
Thật ra người đẹp thì cũng không có gì lạ, bởi đây chính là khách sạn thủ đô, nơi này sẽ không bao giờ thiếu những người phục vụ xinh đẹp.
Vấn đề là ánh mắt của Mạnh Nghiên Thanh vô cùng dịu dàng, trong suốt, khiến cho người ta vô thức phục tùng cô.
Hơn nữa, lời cô nói rất có lý, nghe ra có vẻ mấy cô cũng không dễ dàng.
Nhân viên công tác liếc mắt nhìn các cô gái, vừa xem là biết mới đến đây, trông thật đáng thương, tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu nữa kìa.
Cuối cùng nhân viên công tác kia cũng gật đầu, nói: “Được, các cô nhanh lên.”
Mạnh Nghiên Thanh lập tức gọi các cô gái sang một bên và nói: “Chúng ta không thể tiêu hết ba tệ vào phiếu ăn được. Bây giờ mỗi người trong chúng ta góp vào vài đồng để được ba tệ. Sau đó mọi người sẽ chia phiếu ăn theo phần đóng góp của mình.”
Ý kiến này của Mạnh Nghiên Thanh vừa đưa ra, ánh mắt của mọi người đều sáng lên, nói: “Đúng đúng đúng, tại sao chúng ta không nghĩ tới nhỉ.”
Thế là mọi người lần lượt lấy tiền, không phải tiền giấy mà là tiền xu, Mạnh Nghiên Thanh thật sự chỉ có ba đồng, một đồng cô phải để lại đi xe buýt, cho nên cô chỉ bỏ ra hai đồng.
May mà cuối cùng năm người các cô cũng đã gom đủ ba tệ. Mạnh Nghiên Thanh ghi nhớ lại số tiền đóng góp của mỗi người, sau đó cầm ba tệ đưa cho nhân viên công tác kia để đổi lấy phiếu ăn.
Sau khi nhận phiếu ăn về, Mạnh Nghiên Thanh phân chia số lượng phiếu ăn tương ứng cho mỗi người, mọi người đều cười vui vẻ. Cuối cùng họ đã có thể ăn sáng rồi!