Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mềm Yếu Trọng Sinh Làm Đại Lão

Chương 23: Tiệm cơm thủ đô

Mạnh Nghiên Thanh có chút bất lực, ít nhiều cũng hơi nghi ngờ, chẳng lẽ là căn nhà này khắc cô?

Cô chỉ đành đi ra đường hẻm, đứng ở dưới tán cây hòe lặng lẽ đợi, người tới người lui duy chỉ không thấy Lục Tự Chương đâu.

Mãi đến khi hoàng hôn cô đành phải đi.

Trời rất lạnh, quần áo trên người cô không thể chống rét khiến cả người cô run cầm cập.

Tuy cô có vòng tay, nhưng giờ này phiên chợ cũng đã sớm tan rồi, cô biết đi đâu tìm khách hàng đây.

Cô bỗng nhớ đến mấy người bạn tốt ngày xưa để xem có thể tìm đến ai, thế nhưng nghĩ một lượt cũng không có nơi đến.

Ở trong mắt người đời, cô đã mất mười năm, bây giờ đột nhiên nhảy ra là muốn hù chết người ta à.

Đành chịu vậy, không ngờ là khó khăn lắm cô mới sống lại mà còn chẳng bằng lúc phiêu dạt. Lúc còn phiêu dạt cô đâu phải chịu đói chịu lạnh như thế này đâu.

Cuối cùng nhớ đến vị sở trưởng đồn công an đó, cô đành quay về.

Khi quay về, vị sở trưởng Ngưu vừa thu dọn đồ đạc định tan làm thì nhìn thấy Mạnh Nghiên Thanh: “Sao lại quay về rồi? Không tìm thấy họ hàng hả?”

Mạnh Nghiên Thanh: “Không phải ạ, họ hàng của cháu không có ở nhà.”

Sở trưởng Ngưu nhìn bộ dạng đáng thương đó của cô, cũng bất lực: “Cháu bé à, vậy bây giờ cháu có định làm gì.”

Mạnh Nghiên Thanh nói: “Cháu muốn tìm một việc làm trước. Tổ trưởng Vương phía bên tổ dân phố đã ghi thư giới thiệu cho cháu, nhưng mà việc làm không dễ kiếm. Nếu như bác Ngưu biết công việc nào thì giới thiệu cho cháu nhé, cháu sẽ rất biết ơn bác.”

Cô bổ sung thêm: “Tốt nhất là bao ăn bao ở, tiền ít chút cũng không sao, nhưng cháu muốn có nơi để ở.”

Vị sở trưởng Ngưu đó nghe xong, trầm ngâm một chút rồi nói: “Hay là như vậy, em vợ của bác làm việc ở khách sạn thủ đô. Gần đây bọn họ cũng đang tuyển nhân viên dọn dẹp, nhân viên phục vụ việc vặt, tuy là công việc thời vụ, lương hơi thấp một chút nhưng bao ăn bao ở, nếu như cháu không chê thì bác có thể hỏi giúp cháu?”

Mạnh Nghiên Thanh vừa nghe xong thì đồng ý ngay. Có được nơi ở tạm thời thì cũng đã giải quyết được mối lo trước mắt, cũng không không bị chết đói nên đương nhiên là cô đồng ý.

Sở trưởng Ngưu lập tức dẫn Mạnh Nghiên Thanh đi đến khách sạn thủ đô.

Hai người lên tàu điện . Lúc này đang là thời gian tan làm nên trên đường đều là xe đạp, tàu điện cũng chật kín người, căn bản là không có chỗ ngồi.

Sở trưởng Ngưu và Mạnh Nghiên Thanh đứng ở góc tàu điện. Ông ấy giới thiệu khách sạn thủ đô và em rể của mình cho cô.

“Ông ấy tên là Vương Đức Quý, chút nữa cháu gọi ông ấy là chú Vương là được. Lúc trước ông ấy là người kéo xe đưa hàng cho khách sạn thủ đô. Vì biết ăn nói, giao thiệp rộng, lại còn quen biết với phía bên đó nên những người không cần chuyên môn ở khách sạn thủ đô đều được ông ấy giới thiệu giúp đấy. Bây giờ ông ấy cũng hay tìm nhân sự cho khách sạn thủ đô.”