Diệp Tuyền dựa vào trước cửa, ngẩng đầu liếc nhìn, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Lúc còn nhỏ, tiệm ăn trong nhà cũng có một chiếc đèn như vậy. Kể cả khi đồ ăn đã bán hết, đèn vẫn sáng đến khuya để soi sáng con hẻm.
Bây giờ, cô cũng thắp một ngọn đèn.
Lý Hồng Vân vẫn luôn chú ý đến cuối đường, bà ấy là người đầu tiên cầm giỏ hoa chúc mừng đặt trước cửa, theo sau là mấy người hàng xóm cũ.
“Chào dì chào chú, mọi người muốn ăn gì” Đôi nam nữ trẻ tuổi đứng trước cửa mỉm cười đón tiếp.
Lý Hồng Vân đến đây mấy lần cũng chưa bao giờ nhìn thấy hai người này, bà ấy thoáng cảm thấy người thanh niên này trông quen quen, nhưng bà ấy không nhớ mình đã gặp anh ta ở đâu.
Nhìn vào bên trong cửa hàng sẽ thấy những chiếc tủ hoàn toàn mới và sạch sẽ, vòi uống nước hai cửa và tủ bánh ngọt đặt ở phía sau, khiến người ta cảm thấy cực kỳ an tâm.
Các cửa hàng khác cố gắng thu hút khách nên tăng số bàn, càng có nhiều khách ngồi càng tốt, khó tránh cảm thấy đông đúc, chật chội. Bàn ghế rải rác trong cửa hàng được chiếu sáng bằng ánh đèn khiến không gian trở nên rộng rãi và sáng sủa hơn, dường như ngồi đâu cũng cảm thấy thoải mái.
Cửa tiệm bị ma ám, mấy năm nay rất khó khăn, không có ai kinh doanh, đây cũng là lần đầu tiên có người mở cửa đón khách.
Còn mời cả nhân viên, chắc là sắp mở cửa rồi.
Một tấm bảng đen ghi thực đơn được treo ở quầy, một cái được treo ở cửa, có vài dòng viết bằng phấn rõ ràng.
“Cơm canh măng hầm thịt, canh măng hầm thịt, xíu mại măng thái hạt lựu tươi. Món ăn kèm là rau trộn kỷ tử lạnh hoặc trứng hấp...Hết rồi à? Không có món xào sao?”
Mấy ngày nay bà Ngưu bị con cháu quấy rầy, giữa trưa lại thấy Lý Hồng Vân ăn ngon lành trước mặt mình, thấy vậy thì lắc đầu: “Chỗ này đâu có giống cửa hàng!”
Ngay cả thực đơn cũng làm cho có lệ, đồ ăn làm sao mà ngon được?
Bà Ngưu thầm lẩm bẩm, thu tay cầm tiền lại, nhìn bà Hoàng bên cạnh: “Bà là người thành phố Hải, có thể nếm thử giúp chúng tôi không?”
Mái tóc trắng bạc của bà Hoàng được chải chuốt gọn gàng, nghe vậy cũng không hề giận, cười hỏi Diệp Tuyền: “Già rồi lại thích cái này, bà có thể lấy thêm một phần dầu được không?”
Diệp Tuyền đưa bà một chiếc hộp lớn, ân cần nói: “Còn có giấm gạo hoa hồng sốt cay, bà có muốn thử không?”
Một chiếc xíu mại cũng không đắt, hâm nóng dùng để ăn sáng vừa sạch sẽ vừa thuận tiện, lại còn dễ ăn. Ngoại trừ bà Ngưu, cũng có một số người sợ không dám bước vào, nhưng xíu mại thì vẫn mua không thiếu chiếc nào, ít nhiều cũng phải lấy vài cái.
Nếu không phải Diệp Tuyền không làm nhiều thì suýt nữa bọn họ đã lập thành đoàn vây quanh xíu mại rồi.
Uống phải thuốc độc hay sao mà khủng bố như vậy.
“Hoan nghênh lần sau lại đến nha~” Vừa khai trương đã làm ăn tốt như vậy, Trần Kim Bảo nhiệt tình như thể mở lại nhà hàng của mình, đợi mọi người đi hết rồi, ông ấy vẫn còn đang đọc thuộc lòng họ của từng người một.
Nhưng đợi mấy người hàng xóm đi rồi, Trần Kim Bảo đứng ở cửa háo hức chờ đợi hồi lâu cũng không thấy có ai đến nữa.
Lúc này, ở khu phố cổ, đám thanh niên có lẽ vẫn đang đi làm, còn hầu hết những người lớn tuổi đều ăn uống tại nhà hoặc chọn ăn ở những quán ăn quen thuộc.
Phố cổ vốn không sôi động, cuối phố càng vắng vẻ hơn.
Diệp Tuyền không quan tâm kinh doanh ra sao, tiễn khách xong lại lười biếng ngồi sau quầy.
Bà chủ ôm má, trông như sắp ngủ lại đến nơi rồi, Trần Kim Bảo thấy vậy thì bối rối, lát sau hỏi mượn Du Tố Tố một chiếc máy tính bảng.
Nhưng đưa tay ra thì không với tới.
Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Du Tố Tố đang ngồi bên cạnh lẳng lặng tắt video quảng cáo đi.
Du Tố Tố xấu hổ quay đầu lại: “Đi đi đi, chúng ta cùng đi tiếp khách.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin