Những tấm giấy chứng nhận mang đến buổi trưa lần lượt được treo lên, măng tre, hành lá, món ăn kèm gừng đều được rửa sạch theo yêu cầu của Diệp Tuyền, ngay cả bàn ghế cũng được lau sạch lại, sáng bóng như mới.
Bữa tối rất hợp nấu canh, có măng xuân và thịt tươi, Diệp Tuyền mở tủ tìm một miếng chân giò hun khói ngon nhất, vui vẻ quyết định buổi tối sẽ ăn thịt hầm măng.
Cắt chân giò hun khói thành từng miếng nhỏ và chần riêng với măng non đã cắt thành miếng trên bếp.
Chân giò hun khói chặt thành miếng, xào với mỡ lợn và gừng tỏa ra mùi thơm nức mũi. Sau đó bỏ thêm xương sườn đã sơ chế, đun nhỏ lửa. Khi nồi sắp sôi thì cho măng và đậu phụ thái hạt lựu vào, đậu phụ ngâm trong nước súp căng đầy mọng nước, cắn một miếng thậm chí còn có cả nước trào ra.
Sau khi cho hết nguyên liệu vào nồi, Diệp Tuyền kéo ghế ra, nằm xuống sau quầy. Nguyên liệu chia làm hai phần, làm thành hai cái nồi lớn, nồi thịt hầm bốc khói lên như bản hoà âm, hơi nước trắng xóa theo khe cửa sổ bay ra ngoài, đã gần đến giờ ăn tối, hương thơm này quả thực khiến người ta chảy nước miếng.
Nghe nói hôm nay sẽ khai trương, Trần Kim Bảo từng có kinh nghiệm điều hành nhà hàng nóng lòng muốn thể hiện kỹ năng của mình, Du Tố Tố cũng rất phấn khích, muốn làm quen với hàng xóm mới. Nhưng đến khi Diệp Tuyền ăn hết nồi, hai con quỷ vẫn không thấy bà chủ ra dáng chuẩn bị khai trương cửa hàng chút nào.
Cuối cùng Du Tố Tố cũng không nhịn được: “Bà chủ, khi nào thì khai trương vậy? Không cần chuẩn bị thực đơn buổi tối sao?”
“Ăn xong rồi à? Vậy khai trương đi.”
Diệp Tuyền đưa bát cho cô ấy, thản nhiên nói: “Có gì đâu mà chuẩn bị? Hôm nay tôi ăn cái gì thì bán cái đấy. Chẳng phải còn có một nồi nữa sao?”
Du Tố Tố: Hả? Á? ? ? Tùy tiện như vậy sao!
Trần Kim Bảo chăm chỉ làm việc cả đời, đến nỗi chết rồi cũng không thể buông bỏ nhà hàng nhà mình thấy rất khó chịu với triết lý kinh doanh hoàn toàn trái ngược này.
Nhưng đối với bà chủ, việc mở cửa hàng kiếm tiền có lẽ còn chẳng quan trọng bằng việc cô ấy có một bữa ăn ngon…
Diệp Tuyền không quan tâm họ đang nghĩ gì, ngáp một cái, cầm chiếc bảng đen nhỏ sau quầy lên, viết vài nét đơn giản vào thực đơn rồi ra mở cửa.
Ánh hoàng hôn nhuộm màu ánh mây xinh đẹp, tia nắng cuối cùng rơi xuống, bầu trời vẫn chưa tối hẳn, đèn đường cũng chưa bật, đường phố đã phủ một sắc u ám mơ hồ.
Tấm biển phủ vải đỏ trước cửa đã treo được vài ngày, ông chủ làm tấm biển còn kết nút hình hoa.
Không cần dùng thang, Diệp Tuyền nhẹ nhàng nhảy lên, kéo bông hoa đỏ xuống.
“Khai trương suôn sẻ!”
Dù Tố Tố nhiệt tình vỗ tay, thò nửa vai ra khỏi cửa hàng, cố gắng quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Bị nhốt trong cửa hàng lâu như vậy, đây là lần đầu cô ấy bước ra ngoài.
Nếu không phải nhớ rằng mình lộ diện được nhờ sự giúp đỡ của kim quang trong cơ thể của bà chủ, đầu của Du Tố Tố suýt nữa đã tự động tách ra, bay lên để nhìn kỹ hơn.
Không còn cách nào khác, tuy rằng sự trói buộc đã yếu đi, nhưng cô ấy cũng không thể đi xa được, hiện tại chỉ có thể thò đầu ra ngoài.
“Biển hiệu là gì vậy? Để tôi xem nào.”
Vải đỏ rơi xuống, lộ ra mấy chữ to.
Quán ăn khuya.
Trên tấm biển gỗ đơn giản, nét chữ sang trọng có góc cạnh.
“Ừm...Du Tố Tố nghẹn ngào nhìn tên cửa hàng, cô ấy vội vàng động não, không biết nên bắt đầu khoe khoang từ đâu.
Chỉ gọi là Quán ăn khuya thôi à? Phổ biến quá!
Lão Trần chắp hai tay sau lưng nhìn ngắm: “Tên hay! Vừa đời thường vừa tao nhã, rất dễ nhớ!”
Du Tố Tố: ...Gừng càng già càng cay, cô ấy thua!
Mặt trời xuống núi, ma quỷ xuất hiện. Có nơi còn gọi đây là giờ của quỷ, thật ra cũng không sai.
Đèn dưới mái hiên được bật lên, những ánh đèn màu ấm áp chiếu xuống khiến biển hiệu càng tỏa sáng rực rỡ hơn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin