Dù không phải cùng một người nhưng dường như ông ấy nhìn thấy bóng dáng bố mình ở lão quỷ.
Cũng với gương mặt tươi cười như vậy, trước đây ông dành dụm tiền cho họ, sau này lại dành dụm tiền cho con họ, luôn nói đừng lãng phí tiền, mong con cháu có cuộc sống tốt hơn.
Các anh em luôn cho rằng ông ấy nói nhiều, nghĩ rằng họ sẽ nghe mấy lời này cả đời. Khi hối hận, dù có muốn cũng không thể nghe được.
“Ông nói đúng.” Kiều Quân quay người lau khóe mắt, hỏi đường, không còn mong đợi đại sư sẽ nói cho mình biết tin tức gì về âm giới.
Diệp Tuyền vẫy tay với lão quỷ, phần lớn kim quang trói buộc ông ấy đều biến mất, lão quỷ ý thức được, ông ấy biến thành một quả bóng, quay trở lại hũ tro cốt. Trở về “nhà” của mình, ông ấy thở phào nhẹ nhõm.
Hũ tro cốt khá lớn, chỉ cần mang ra ngoài sẽ bị người khác nhận ra ngay. Sợ sẽ dọa người khác, Lý Hồng Vân nhìn quanh một vòng, đang lo lắng tìm cái gì đó để đựng, Diệp Tuyền đi qua Lý Hồng Vân, chỉ vào chiếc túi ở cửa: “Cái này nhé.”
Diệp Tuyền dùng một tay nhấc lên, chiếc bình sứ hai, ba cân dễ dàng được nâng lên, nhét vào túi nhựa. Nếu chiếc túi không bị chùng xuống, trông nó chẳng khác gì đang chứa một tờ giấy.
Lý Hồng Vân đi tới cửa, nhìn túi nhựa có in khẩu hiệu giảm giá màu đỏ, trong lòng không khỏi có chút phức tạp.
Dù là quỷ hay đại sư... họ đều rất kì lạ.
“Không cần tiễn.” Diệp Tuyền xoay người, Lý Hồng Vân mơ hồ nghe được một tiếng ngáp dài lười biếng.
Sau khi gia đình đóng cửa lại, Kiều Quân nắm tay vợ, nhỏ giọng nói: “Em trai đã đưa mẹ về ở cùng, tháng này chúng ta còn xui xẻo nên chuyện về quê tạm hoãn lại đi. Anh muốn sau này sẽ ghé thăm nhiều hơn, cố gắng hết sức để tận hiếu. Bố mẹ cũng không ở xa nên đưa con gái về thăm ông bà ngoại thường xuyên hơn. Nhưng nếu về như vậy thì không thể kinh doanh cửa tiệm được. ..”
“Cũng không đáng bao nhiêu tiền.” Lý Hồng Vân trừng mắt nhìn đối phương, nghe thấy con gái khẽ reo lên, bà ấy lập tức quay đầu lại: “Vừa rồi có khách, con cho rằng chuyện ăn trộm đồ ăn đã xong rồi sao?!”
Nhà họ Lý vẫn đang ồn ào, Diệp Tuyền mang theo hũ tro cốt chậm rãi đi đến cửa hàng.
Vừa vào cửa, Du Tố Tố liền từ trong bếp thò đầu ra: “Bà chủ, cô đã về rồi! Hả? Đây là…”
Du Tố Tố tò mò nhìn lão quỷ: “Mới, quỷ mới sao? Là nhân viên đến xin việc à...?”
“Có lẽ vậy. Ông định ở lại hay đầu thai?" Diệp Tuyền búng nhẹ hũ sứ, gọi lão quỷ ra.
Cô dựa vào ghế, chống khuỷu tay lên bàn, ngẩng một bên mặt lên, như thể trong tích tắc có vài chiếc xương bị rút đi, cô biến thành con cá muối lười biếng nằm phơi mình trong ánh hoàng hôn, giọng điệu có chút tùy ý.
Lão quỷ cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy một con quỷ khác trong cửa hàng.
Nghe hiểu lời nói của hai người, lại thấy rõ ràng tiền sảnh được trang trí như một nhà hàng, ông ấy đột nhiên cảm thấy tự tin, hướng về phía Diệp Tuyền, tự giới thiệu.
“Tôi họ Trần, Trần Kim Bảo, vốn là một đầu bếp, cũng có ít của cải. Đại sư đã đưa tôi đi, có ân với tôi. Tuy bây giờ tôi không cầm được dao nhưng tôi sẽ để mắt tới bếp, giúp điều chỉnh hương vị, tay nghề của tôi không tệ, chỉ xin đại sư có thể để tôi ở đây vài ngày, về đến nhà sẽ hậu tạ.”
Nghe có vẻ khiêm tốn, nhưng có thể nghe thấy sự tự tin của ông đối với thực lực của chính mình.
Chưa kể đã chết mấy năm, đã lâu không vào bếp nên ông ấy đang rất ngứa ngáy.
“Được.” Diệp Tuyền thấy khá hứng thú nên liền đồng ý.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin