Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 18

Diệp Tuyền liếc mắt nhìn lão quỷ chưa quen với việc mất đi sự cúng bái đột ngột, lão quỷ lập tức đồng ý: “Đúng đúng, ta đi cùng đại sư.”

Diệp Tuyền lãnh đạm gật đầu, mở phong bì đỏ ra.

Lòng Lý Hồng Vân như thắt lại, bà ấy vừa lo có phải để ít quá không thì nghe thấy Diệp Tuyền nói: “Nhiều quá.”

Diệp Tuyền lấy ra hai tờ tiền màu đỏ, sau đó nhẹ nhàng trả lại phong bì đỏ còn căng phồng vào tay Lý Hồng Vân.

Trên môi cô gái nở một nụ cười dịu dàng: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, phần còn lại để làm chút việc thiện.”

“Được, được.” Lý Hồng Vân đồng ý: “Chúng tôi cũng sẽ đốt giấy cho lão tiên sinh.”

Bà ấy nghĩ tình cờ là trường của con gái đang có dự án từ thiện, nếu không có vấn đề gì thì bà ấy có thể quyên góp thêm, coi như tích đức cho gia đình.

Kiều Quân hơi do dự, sau đó hỏi câu hỏi đã mong chờ từ lâu: “Đại sư, bố tôi vẫn còn ở trong mộ ở quê phải không? Tôi có thể gặp lại ông ấy không?”

Lão quỷ lắc đầu: “Đã mấy năm rồi lão phu không gặp ông ấy. Còn lễ vật... Ừm, ta có thể cảm giác được một phần lễ vật đã xuống đó rồi.”

Dù đã cố gắng hết sức để không ăn chùa nhưng cuối cùng lại bị nhận nhầm, còn lấy đồ từ nhà người khác, lão quỷ xấu hổ không dám nói ra.

“Người và quỷ bị âm dương cách biệt, không cần phải ép buộc. Quỷ ở lại thế giới loài người, đối với họ hay ông đều không phải điều tốt.” Diệp Tuyền hơi cụp mắt xuống, nhỏ giọng nhắc nhở.

Thế giới đang bước vào thời đại mạt pháp, các thế lực siêu nhiên đang dần suy yếu, mặc dù âm giới không biến mất, nhưng sự tách biệt với dương gian sẽ trở nên rõ ràng hơn. Sau khi xuống địa ngục, rất ít người có thể quay lại.

Chưa kể đến ảnh hưởng của âm khí đối với người sống, hồn ma của hầu hết mọi người sẽ tồn tại trong bảy ngày đầu tiên sau khi chết.

Đối với những người bất đắc dĩ ở lại, không đi đầu thai, sức mạnh của linh hồn còn sót lại ở thế giới con người sẽ dần hao mòn và ngày càng yếu đi, về cơ bản thì kết cục duy nhất là hồn phi phách tán.

Là một hồn ma còn ở lại, lão quỷ rất hiểu điều này.

“Ta vẫn nhớ hũ tro cốt nhà cô cậu ở đâu, có thể chỉ đường cho cậu đi tìm.

Gia đình các cậu chần chừ không di dời mộ là vì muốn chọn chỗ tốt nhất. Ta nói này, dù là mộ lớn hay được trang hoàng cầu kỳ, chúng ta đều sẽ đi đầu thai, không thể ở lại, tất cả chỉ để người sống nhìn thấy, để tự cảm thấy thoải mái trong lòng mình mà thôi. Chỉ cần không phải là nơi bẩn thỉu là được, như ở Hương Giang, mọi người đều sống trong mấy ô vuông bé tí, không phải cũng rất tốt sao?

Ta chỉ nghe nói đến chuyện nếu con cháu thành đạt, sẽ có khói bay ra từ mộ phần tổ tiên, ta thực sự không nghĩ việc chôn cất họ ở đâu sẽ giúp ích được bao nhiêu. Phong thủy mộ mấy vị hoàng đế, tướng quân, đại thần có tốt không? Giờ cũng đâu còn nữa? Vì vậy, nếu con người không làm việc chăm chỉ thì chôn cất tổ tiên ở đâu cũng vô ích.”

Lão quỷ, người đáng ra là minh chứng rõ ràng nhất cho việc mê tín dị đoan, mỉm cười thở dài, khiến vợ chồng Lý Hồng Vân chết lặng.

Nhưng nghĩ kĩ lại, đúng là rất chí lý.

Lão quỷ đã từng sống trong mộ phần xa hoa, từng bị chôn trong đống cỏ khô ven đường, ông cũng đã ngộ ra: “Không mong quá tốt, chỉ cần không xấu. Cuối cùng thì người sống vẫn quan trọng nhất, chỉ cần nhớ đốt mấy tờ tiền giấy và cúng bái là đủ rồi, dùng tiền để mua những thứ khác đi, rốt cuộc còn có thể ăn thêm vài miếng thịt nữa phải không? Nếu các cậu sống tốt, đồng thời vẫn tưởng nhớ người đã khuất, còn gì đáng quý hơn cơ chứ?”

Kiều Quân ngơ ngác nhìn lão quỷ.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin