Xuyên Nhanh: Ai Dạy Ngươi Làm Vậy Nhân Vật Phản Diện

Chương 12: Bạch Nguyệt Quang Nữ Phụ 12

m thanh ồn ào nhao nhác xung quanh lớp học không ngừng truyền ra. Lúc lão sư Triệu đến nơi nhìn đến Khương Vãn vẫn đứng nguyên tại chỗ, chủ nhiệm Triệu không khỏi thở nhẹ một hơi. Có trời mới biết lúc nãy khi nghe tin Phó Thầm và Khương Vãn đánh nhau cô sợ tới mức nào.

Phó Thầm tuy là học sinh có thành tích cao nhưng tính tình lại khiến cho người khác không thể quý nổi, mấy lão sư khác cũng đối với hắn không có mấy tia thiện cảm. Lúc trước có nghe một số bạn học báo cáo lại rằng, Phó Thầm luôn độc mồm khi dễ người khác, lại dùng tiền mua chuộc bạn bè làm sai vặt cho hắn. Cũng từng có nghe qua hắn mở miệng khi dễ Khương Vãn nhưng cũng không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng cô cũng chỉ bỏ qua không để ý đến chuyện này. Dù gì đám học sinh ở đây đều đã là học sinh cao trung, chúng đều có năng lực suy nghĩ và phân tích rõ hành động của bản thân, cô cũng không muốn quản nhiều tới bọn hắn. Nhưng lần này lại nghe được một học sinh nam chạy tới văn phòng của cô báo rằng Phó Thầm và Khương Vãn đang đánh nhau, sau khi nghe được cô chạy tới nơi thì thấy tình huống này. Kinh ngạc nhất là khi nhìn đến Phó Thầm đang tựa vào ghế ánh mắt khép hờ tựa hồ như có vẻ bị thương rất nặng.

Sau đó chỉ thấy Khương Vãn tới gần Phó Thầm vỗ nhẹ nói gì đó, Phó Thầm hai mắt trợn trừng mở to chỉ chỉ tay vào Khương Vãn rống lên:" Mày vậy mà lại dám đánh tao?"

" Tôi nói cho cậu nghe hiểu được này, chúng ta là ẩu đả chứ không phải một mình tôi đơn phương đánh người." Khương Vãn khí định thần nhàn đáp trả lại lời của Phó Thầm.

Đám học sinh ở phía sau ồn ào, đầu gật gật như gà mổ thóc đứng về phía Khương Vãn.

" Đúng vậy, là Phó Thầm ra tay đánh người trước, Khương Vãn bất đắc dĩ mới đánh trả lại."

" Tôi có thể làm chứng, là Phó Thầm trước đó nói không lại Khương Vãn, thẹn quá hóa giận liền ra tay đánh Khương Vãn."

" Chính là như vậy, hơn nữa bạn học Khương cũng chỉ cầm lấy một quyển sách mỏng đánh trên đầu hắn, hắn lại nằm im giả vờ bất tỉnh, không phải là có ý đồ muốn lừa tiền Khương Vãn đó chứ."

Đám học sinh cứ mỗi người một câu đem hết sự tình kể ra hết. Hai tên sai vặt của Phó Thầm muốn đứng ra nói giúp mấy câu lại bị ánh mắt trừng lớn cảnh cáo của đám bạn học chỉ có thể cúi đầu im lặng. Thầy cô nghe đến đây coi như cũng nắm bắt rõ được tính huống và lý do ẩu đả của hai người. Chủ nhiệm Triệu sau khi nghe được, mặt không cảm xúc nhìn đến Phó Thầm nói:" Bạn học Phó Thầm này, không biết em có thừa nhận những lời của các bạn học khác là đúng hay không? Rằng em đầu tiên là mở miệng lăng mạ bạn học Khương Vãn sau đó lại ra tay đánh người."

"Là...nhưng như thế thì đã sao, Khương Vãn ra tay đánh người tàn nhẫn như vậy, trong miệng tôi vẫn còn có máu bên trong, đầu thì đau nhức đây này." Hắn vẫn đang cảm thấy một bên mặt của mình vô cùng nóng rát, đầu đau như búa bổ, hắn không tin Triệu Duyệt không nhìn thấy vết thương trên mặt hắn.

Khương Vãn khí định thần nhàn nhìn đến Phó Thầm không ngừng hướng đến chủ nhiệm Triệu tố cáo rằng cô ra tay có bao nhiêu tàn độc. Nhưng hành động của hắn ở trong mắt mọi người chính là hắn lòng dạ hẹp hòi đấu không lại người ta lại lớn giọng tố cáo, đúng là vừa ăn cắp vừa la làng. Này chuyện của hắn mọi người ở đây ai cũng chứng kiến nghĩ rằng bọn họ là người mù không nhìn thấy hắn nhiều lầm châm chọc Khương Vãn sao.

Phó Thầm cũng không phải là người ngu, hắn hướng Triệu Duyệt nửa ngày kêu oan cũng không thấy cô có động tĩnh gì, lại nhìn đến những cặp mắt lạ lùng của đám bạn học. Tốt lắm, mấy người này đều cố ý nhắm vào hắn bao che cho Khương Vãn. Phó Thầm tức đến mức thở hổn hển :" Tôi mới không phải loại người như các người nghĩ, các người không nhìn thấy trên mặt tôi bị thương sao?"

" Thực sự là trên mặt trò chẳng bị gì cả." Triệu chủ nhiệm nhìn đến làn da trơn bóng trên mặt hắn, giọng điệu lạnh lùng nói.

Chủ nhiệm Triệu rất muốn nói cho hắn biết đừng có nói dối. Nơi đây không giống với trường học lúc trước của hắn, nơi này chỉ tôn trọng trí thức và đạo đức chứ không coi trọng tiền quyền. Phó Thầm vuốt vuốt mặt, hắn cảm thấy chủ nhiệm Triệu là đang thiên vị bao che cho Khương Vãn, đám học vây quanh đây cũng vậy. Này thực sự quá đáng bọn họ đều không để ý đến vết thương trên mặt hắn.

Khương Vãn nhìn hắn:" Nếu thực sự cậu vẫn cố chấp nói như vậy, thì không bằng làm kiểm tra toàn diện đi, chi phí sẽ do tôi lo liệu."

Sau khi nghe được lời nói của Khương Vãn, Phó Thầm có thêm hy vọng, hắn chịu đựng đau đớn lớn tiếng nói :" Đúng, nhất định phải đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, chí phí tôi tự mình trả." Hắn không tin đến bệnh viện vẫn không kiểm tra ra hắn bị thương, hắn phải khiến Khương Vãn không thể dương dương tự đắc lên mặt với hắn được.

Phó gia chủ nhiệm Triệu không thể trêu vào được, chỉ có thể làm theo ý Phó Thầm. Nhưng ẩu đả đánh nhau không thể không gọi điện cho phụ huynh. Khương ba ba hôm nay không có bận việc gì đang ở nhà, sau khi nhận được cuộc gọi của chủ nhiệm Triệu liền ngựa không ngừng vó mà lái xe chạy một mạch tới nơi.

Khương ba ba đến bệnh viện nhìn đến con gái mình vội vàng tiến lên vỗ về an ủi nói:" Vãn Vãn của chúng ta không sao chứ? Không được, Vãn Vãn à con cũng phải làm một cái kiểm tra toàn diện.".

Phó gia bọn họ trên dưới đúng là một đám lưu manh, hết lần này đến lần khác làm tổn hại đến Vãn Vãn của nhà hắn, đúng là khiến người chán ghét. Tưởng chỉ có người Phó gia hắn mới cao quý cần làm kiểm tra còn con gái bảo bối của hắn thì không à, hừ.

Khương Vãn nhẹ giọng an ủi ông :" Không có sao đâu ạ. Đây là con cùng với bạn học Phó Thầm ném sách qua lại với đối phương thôi, chứ không có bị thương gì đâu ạ."

Phó Thầm nghe được lời này, không phải ý tứ chính là hắn đang tính toán chi li, có chút chuyện nhỏ cũng làm lớn đấy chứ. Làm người thừa kế Phó gia từ trước tới nay hắn chưa bao giờ ăn thiệt thòi lớn như. Dù có bị như vậy, hắn vẫn muốn làm kiểm tra để cho Khương Vãn bọn họ mất mặt.

" Vẫn là Vãn Vãn nhà ta có lòng thiện lương, nghe chủ nhiệm Triệu bảo là do chính hắn động thủ trước." Khương ba ba nhìn đến hai người, ngoài cười mà trong không cười nói :" Hiện tại không nghĩ tới ác nhân lại đi cáo trạng trước, này bạn học Phó nếu không kiểm tra vấn đề gì thì chuẩn bị tâm lý chịu đựng lửa giận của Khương gia bọn ta đi, hừ."

Mẹ kế của Phó Thầm vừa bước tới liền nghe được câu nói của Khương Sĩ. Lúc trước bà khinh thường người đàn ông này vô cùng, ông ta vậy mà giao hết cơ nghiệp của gia đình cho Lâm Tố Tố, còn bản thân thì trở thành một giáo sư đại học không có tiền đồ, đúng là ngu xuẩn. Tuy trong lòng có chút trướng mắt với đối phương nhưng cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài. Hơn nữa Phó gia mấy hôm nay đều đang gặp khó khăn, nguyên bản có thể giải quyết lại không ngờ tới Khương gia một đường lại chèn ép chặn đường sống của bọn họ. Nghĩ đến đây bà vội bước tới bên người Phó Thầm.

" Khương tiên sinh lại nghiêm trọng vấn đề quá rồi, trẻ con đánh nhau cũng không đến mức bị thương nặng, ngài nói như vậy vẫn là hơi quá lời rồi." Mẹ kế giọng điệu thấp vài phần nhẹ giọng nói, trong lòng không khỏi trừng ngược mắt mắng Phó Thầm đúng là đứa trẻ thích gây chuyện, không có việc gì cũng ra tay đánh người rồi còn bị kéo tới tận đây làm kiểm tra, hừ, đúng là đồ ngu ngu xuẩn hết chỗ nói.

Phó Thầm đứng sau lưng mẹ kế nghe được lời bà nói biểu cảm không thể tin được. Hắn lúc này vẫn chưa phải là tổng tài văn phong đa mưu túc trí mà chỉ là thiếu niên có lòng tự tôn cao. Hắn đẩy đẩy mẹ kế ra :" Đúng hay sai, tý nữa có kết quả kiểm tra chẳng phải là biết rõ hay sao."

Bệnh viện này là bệnh viện lớn nhất của Bắc Thành, kết quả kiểm tra cũng nhanh chóng có, bác sĩ đọc lên kết quả, mọi thứ đều tốt bình thường chú ý hơn về vấn đề ngủ nghỉ. Phó Thầm như trước không thể tin được, bản thân rõ ràng bị thương rất đau nhưng không kiểm tra ra cái gì.

Khương ba ba nghe được:" Tốt, hừ...rất tốt...các người chuẩn bị tốt tâm lý chịu đựng lửa giận của Khương gia đi."

Khương ba ba nói xong trực tiếp kéo Khương Vãn đi về. Chân của Khương Vãn đã tốt lên nhiều, bản thân cô cũng đang không ngừng tập thân thể quyền, cô tự tin ra tay đánh người sẽ không để lại giấu vết, nên từ đầu tới cuối Khương Vãn mới để cho Phó Thầm tùy ý làm loạn. Vừa đến cửa Khương Vãn ánh mắt trào nhìn lại Phó Thầm. Cô thật chán ghét tên này, hắn còn quấy rầy cô học tập, không những thế sự kiện Khương gia bị phá sản cũng không thiếu sự nhúng tay bên trong của Phó gia.

Phó Thầm hắn tức điên lên rồi vốn dĩ có thể khiến Khương Vãn mất hết mặt mũi trước mọi người cũng như chứng minh hắn không có nói dối. Giờ thì hay rồi bản thân hắn bây giờ chính là một kẻ nói dối không biết xấu hổ trong mắt mọi người. Mẹ kế đứng bên cạnh cười thầm, tên này từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ ăn thiệt không nghĩ tới lại có ngày hôm nay. Bà vuốt vuốt nhẹ bụng mình nghĩ, chỉ cần cái bụng này biết cố gắng bà có thể sinh ra người thừ kế mới cho Phó thị rồi.

Sau khi lên xe với ba Khương đi chưa được bao xa, Khương Vãn nói :" Lúc trước con đợi hắn thật lâu, thật lâu cũng không thấy hắn kêu người tới cứu con. Rõ ràng trước đó lúc cứu hắn, hắn đã thề son sắt rằng sẽ quay trở lại..." Khương Vãn im lặng một lúc lại nói tiếp:" Con vì cứu hắn bị đám buôn người suýt đánh gãy chân, nhưng con vẫn hy vọng chờ tin của hắn, lại chờ đến khi bị đem vào núi sâu bị bán đi cũng chưa từng thấy hắn quay lại, nếu không phải con liều mạng chạy trốn thì không biết bản thân sẽ ở trong tình cảnh nào."

Khương ba ba vốn lúc trước muốn lên xe trước sau đó mới an ủi con gái bảo bối của mình. Lại không nghĩ tới con gái sẽ kể chuyện lúc trước bị bắt. Lúc trước ông còn khó hiểu tại sao Phó Thầm có thể chảy thoát, không nghĩ tới chính là nhờ con gái mình hỗ trợ, bọn họ vậy mà không hướng nhà mình báo một cái tin.

" Tốt, rất tốt, được lắm, nguyên lai lại là kẻ lấy oán báo ơn, ta Khương gia nhớ kỹ Phó gia hắn." Khương Sĩ tức đến nghẹn đỏ mặt, hắn phải gọi điện nói cho lão bà nhà mình biết mới được, khiến cho Phó gia bọn hắn không thể trở mình.

Lại nhìn đến con gái mắt đỏ lên, con gái hắn thiện lương nếu không có chuyện này khiến con bé tình nguyện kể lại chuyện đó thì có lẽ bọn họ không bao giờ biết được con gái lại phải chịu ủy khuất lớn đến như vậy. Ông lập tức rút điện thoại gọi điện cho vợ, một khắc ông cũng không thể chờ được nữa.

Về đến nhà, ba mẹ Khương cùng với anh trai Khương mở cuộc họp gia đình trừ nhân vật chính ra, mọi người đều thảo luận xem xem phải khiến đám người Phó gia trả giá như thể nào. Khương Vãn trên phòng chuẩn bị học online, về vấn đề báo thù nhà họ Phó đã có người nhà cô lo liệu, cô chỉ cần chăm chỉ học tập là được.

Mở đầu tiết học thêm buổi tối là môn toán, lão sư dạy toán mới đầu còn chậm rãi giảng giải mang trong mình tâm trạng có thể học sinh sẽ hỏi lại một lần nữa về bài giảng. Nhưng lão sư toán không ngờ được Khương Vãn lại có thể học một suy ba, vấn đề tiếp thu đều rất tốt, còn có thể trả lời mọi câu hỏi. Giáo án cô soạn để học cả tiết hôm nay lại chỉ dạy xong trong vòng có mười phút, chỉ có thể lấy bài thi trong giáo án cho Khương Vãn làm thử lại không nghĩ đến cô chỉ mới vừa chiếu đề Khương Vãn đã nói được đáp án. Đây là học sinh thiên tài kiểu gì a.

" Vương Vinh Nguyên, ta biết lão chắc chắn sẽ không có lòng tốt gì." Toán học lão sư trong lòng nói thầm, với học sinh này cô cam tâm tình nguyện bị người ta hố. Đây có phải chính là cảm giác dạy một học bá không!