Linh Dị: Cậu Có Gì Đó Không Ổn

Chương 30

"Liêu Liễm, đến đây, để cậu chơi hai ván!"

Cậu của Liêu Liễm xem đến mức tay có chút ngứa, định đổi vị trí với cậu đánh hai ván.

Ông lão đánh bài cùng nói: "Không ngờ cháu trai cậu còn nhỏ, nhưng đánh bài rất khá."

Liêu Liễm mắt điếc tai ngơ, không quay đầu lại nói: "Không phải là chơi, cháu đang học bài nhiều, thực hành nhiều."

Quế Hoan nói, muốn nâng cao thì phải làm nhiều, học nhiều, thực hành nhiều, cậu không thích làm bài, cho nên chỉ có thể tìm lối tắt khác.

Cậu Liêu Liễm tò mò nói: "Cái gì mà học nhiều thực hành nhiều?"

Liêu Liễm giữ kín như bưng nói: "Cậu không hiểu, đây là......" Cậu nhất thời không nhớ ra toàn bộ câu nói của Quế Hoan, liền bóp đầu cắt đuôi nói: "Đây là đá kê chân, cháu phải tích lũy tháng ngày."

Cậu Liêu Liễm cười nói: "Thế nào, cháu còn muốn làm đổ thánh sao?"

*Đổ thánh: Ý chỉ thần bài bạc

Quế Hoan cách đó không xa: "......"

Vốn dĩ chỉ là đánh nhau, lớn lên còn dám đi đập xe, hiện tại thì hay rồi, đã bắt đầu đi vào con đường bài bạc...

Quế Hoan không hiểu lắm, điểm xuất phát của cô tốt, nhưng sao càng chạy Liêu Liễm càng lệch?

Sáng sớm hôm sau, Quế Hoan mở hai mắt ra, chữ to màu đỏ trên đỉnh đầu sáng loáng, lấp lánh đến nối mới sáng sớm mắt cô đã mờ.

Còn sống chín ngày lẻ bảy giờ.

Trên đường đi học, Quế Hoan vẫn giống như ngày hôm qua, cố gắng làm một số "mệnh đề" không lãng phí thời gian.

Rõ ràng là "Ngày một việc thiện" có một bộ tiêu chuẩn đo lường, có chuyện đáng giá một giờ, có chuyện đáng giá hai giờ, vậy hẳn sẽ có chuyện đáng giá một ngày, hoặc là một tháng.

Hiện tại Quế Hoan thuộc về loại "việc tốt dù nhỏ vẫn làm", vậy "việc lớn" là cái gì?

Đối với người tự nhận bản thân không có lòng đồng cảm như Quế Hoan mà nói, quả thực vấn đề này còn khó hơn so với đề thi. Tan học tiết thứ nhất, Quế Hoan đứng dậy đi nhà vệ sinh, ở trong hành lang, xa xa đã thấy được Vương Tam Bính mập mạp tráng kiện, còn có mấy hồ bằng cẩu hữu vây quanh bên người cậu ta.

Từ trước đến nay Vương Tam Bính luôn đi đường nghênh ngang, hôm nay lại lén lút, ánh mắt không ngừng liếc bốn phía, khi ánh mắt của cậu ta dừng ở phía sau Quế Hoan, đột nhiên liền dừng lại, sau đó run rẩy một cái, xoay người đi về phía sau.

Quế Hoan đang khó hiểu, bên trái của cô lập tức nhảy ra một bóng người.

Tư thế chạy bộ của Liêu Liễm phi thường linh hoạt, động tác phiêu dật, mặc dù vóc dáng thấp, nhưng eo mông ưu tú, hơn nữa chân rất dài, vài bước đã đuổi theo được Vương Tam Bính. Mấy người bên cạnh Vương Tam Bính vừa nhìn thấy Liêu Liễm, lập tức đứng nghiêm tại chỗ.

Liêu Liễm kéo tay áo Vương Tam Bính, nói câu gì đó đối với mấy người còn lại, sau đó không nói lời nào với Vương Tam Bính mà kéo cậu ta vào nhà vệ sinh.

Mấy người bạn của Vương Tam Bính tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cực kỳ thành thật đứng chắn ở cửa nhà vệ sinh, không cho bất kỳ người nào đi vào.

Nếu nói vài ngày trước, Quế Hoan thấy được cảnh này, hơn phân nửa sẽ cho rằng đám người Vương Tam Bính muốn bắt nạt Liêu Liễm, nhưng lúc này không giống ngày xưa, cô luôn cảm giác Vương Tam Bính lại sắp gặp tai ương...

Quế Hoan đi vệ sinh xong rồi đi ra, nhìn thấy một giáo viên lớp chín đi tới, nói với mấy người bạn của Vương Tam Bính: "Chặn cửa nhà vệ sinh làm gì?"

Mắt thấy thầy giáo muốn phát hỏa, mấy người Quang Tử mới lộ vẻ khó xử nhường đường.

Một giây sau, cửa bị mở ra từ bên trong.

Liêu Liễm dẫn đầu đi ra, Quế Hoan thò đầu nhìn thoáng qua, phía sau Liêu Liễm là Vương Tam Bính đang cúi đầu.

Nói thế nào nhỉ, lúc này trên mặt Vương Tam Bính in bốn chữ to: Như cha mẹ chết.

Trong tay cậu ta run rẩy nâng vật gì đó, nhìn kỹ, là mấy tờ tiền giấy, một tờ mười tệ, ba tờ một tệ.

Tầm mắt thầy giáo trực tiếp lướt qua Liêu Liễm, trừng mắt nhìn Vương Tam Bính nói: "Vương Sơn Binh! Em làm gì ở trong nhà vệ sinh!"

Cả người Vương Tam Bính đều héo rũ, bả vai rụt lại, hơi thở yếu ớt nói: "... Không có, em ở trong nhà vệ sinh ...... Rửa tiền."

Thầy giáo: "Rửa tiền? Rửa tiền cái gì! Cố ý làm hư hại nhân dân tệ là phải ăn cảnh cáo!"

Một tờ mười tệ, ba tờ một tệ, nhìn thấy con số này, Quế Hoan cơ bản liền biết tiền này tới từ đâu.

Cô nghĩ thầm: ... Vương Tam Bính à, cậu nói xem lúc trước bản thân chọc giận Liêu Liễm làm gì chứ?

Trong hành lang, Vương Tam Bính cúi đầu, đang thừa nhận hình thức giáo dục "phun" của chủ nhiệm lớp, bên này, Liêu Liễm xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Quế Hoan.

Quế Hoan theo bản năng dời đi một bước, hỏi: "Rửa tay chưa?"

Liêu Liễm: "Rửa rồi."

Trước cửa nhà vệ sinh tụ tập một đống học sinh, không tiện tán gẫu đề tài kế tiếp, Quế Hoan cho Liêu Liễm một ánh mắt, ý bảo cậu đi theo mình.

Liêu Liễm tiến lên một bước, nhìn ánh mắt của cô, hỏi: "Trong mắt có cái gì vậy?"

Liêu Liễm vốn trắng nõn, quanh năm ngồi gần cửa sổ, mỗi ngày đều đem mặt phơi nắng, lúc nghỉ trưa chủ nhiệm lớp sẽ kéo rèm cửa sổ lên, Liêu Liễm sẽ chui dưới rèm, đón ánh mặt trời mà ngủ. Không chỉ không rám nắng chút nào mà còn càng ngày càng trắng.

Quế Hoan: "... Cậu đừng nói chuyện, đi theo tôi."