Linh Dị: Cậu Có Gì Đó Không Ổn

Chương 29

Liêu Liễm cho rằng Quế Hoan không tin, cậu liền mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn về một phía, chỉ chốc lát sau, Quế Hoan đã nghe được tiếng ngáy đều đều.

Tiếng ngáy của cậu rất đặc biệt, không to bằng tiếng ngáy bình thường, chỉ to hơn tiếng thở bình thường một chút, giống như tiếng hừ của loài mèo khi chúng cảm thấy thoải mái.

Dài, chậm rãi, lại có quy luật.

Quế Hoan im lặng mấy giây, hai tay nâng lên, vỗ vỗ trước mắt cậu.

"Này, tỉnh lại, không cần biểu diễn nữa."

Nghe được tiếng vang, mí mắt Liêu Liễm khẽ nhếch, ngáp một cái nho nhỏ, khóe mắt kéo bằng, nói: "Học tập thật sự quá mệt mỏi."

Quế Hoan liếc nhìn cuốn sách cậu vừa mới mở ra, còn chưa xem được đến nửa trang sách, trầm mặc.

Liêu Liễm duỗi cái lưng lười, liếʍ liếʍ môi, ánh mắt dừng lại chốc lát trên cuốn bài tập viết đầy chữ của Quế Hoan, nói: "Học tập, có ích sao?"

"...... Tất nhiên là có ích."

"Có ích lợi gì?"

Quế Hoan cảm thấy cô cần phải làm cho đứa trẻ này có thái độ học tập nghiêm túc, vì vậy nói: "Tri thức là nền tảng của một người, cũng là bậc thang tiến bộ, tương lai cậu phải lên trung học phổ thông, lên đại học, sau khi tốt nghiệp phải đi làm, những thứ này đều cần tri thức để chống đỡ. Nó có thể không thấy bóng dáng ngay lập tức, nhưng tích lũy từng ngày, sẽ trở thành bước đệm trên con đường nhân sinh của cậu."

Liêu Liễm chậm rãi chớp mắt, không nói chuyện, cầm lấy bút nước bên cạnh, tiếp tục làm bài tập.

Quế Hoan hơi nhíu mày, nghĩ thầm: Có thể nghe lọt là chuyện tốt, mặc dù con người cô không tin chuyện tâm linh canh gà, nhưng cũng không trở ngại việc cô rót cho người khác.

Cô đang cảm khái, chợt nghe Liêu Liễm ở một bên, chậm nửa nhịp hỏi một câu: "Bước đệm là cái gì?"

Quế Hoan: "......"

Thì ra là cậu không nghe hiểu một câu nào.

"Không sao, cậu cứ viết tiếp đi, toán xong còn có hóa học."

Cô không cần phải lãng phí nước bọt, đời trước Liêu Liễm có thể thuận lợi trưởng thành, lái xe sang trọng mặc tây trang thiết kế, cô có rót canh gà hay không, căn bản không có gì khác biệt.

Liêu Liễm làm xong bài tập toán học, Quế Hoan kiểm tra giúp cậu một chút, ngoài dự liệu của cô, ngữ văn tiếng Anh rối tinh rối mù, nhưng mà toán học không tệ lắm, đề hình học cũng có thể giải ra, chỉ có thể nói là đầu óc thông minh, có thiên phú.

"Cậu còn có thể nâng cao thêm một chút, cuối kỳ tính tổng điểm, nếu có một bài đạt điểm cao thì tổng điểm cũng sẽ cao hơn bình thường."

Đối với Liêu Liễm, muốn cân bằng các môn học là chuyện không thể nào, lệch môn thì lệch môn đi, cùng lắm thì trung học phổ thông học chọn ban tự nhiên.

Nghe Quế Hoan khen cậu, Liêu Liễm mím môi, trong mắt mang ánh sáng nói: "Làm sao mới có thể đề cao hơn nữa?"

"Làm nhiều, học nhiều, thực hành nhiều."

Tiễn Liêu Liễm đi, Quế Hoan ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng may, "Ngày một việc thiện" coi như có lương tâm, tăng thêm hai giờ cho cô.

Buổi tối mẹ Quế Hoan trở về, người một nhà vừa ăn cơm vừa nói đến chuyện mẹ Quế Hoan đến trạm xe buýt hỏi thăm chuyện xe buýt không người lái.

Dì Triệu không biết tâm tư thân thích nhà mình, sau khi biết rõ ràng thì mắng người kia một trận, lại bồi thường cho mẹ Quế Hoan.

Mẹ Quế Hoan không phải là người không nói đạo lý, việc này coi như bỏ qua, buổi chiều có thời gian, mẹ Quế Hoan đi hỏi thăm một chút về công việc liên quan đến khoản vay cá nhân, còn đi đến bên cạnh nhà ga nhìn cửa tiệm một chút.

"Hoan Hoan, lúc mẹ đi, người ở nhà ga không nhiều lắm. Chúng ta mở cửa tiệm ở đó, sẽ không lỗ chứ?"

Quế Hoan tính toán ngày: "Bây giờ không phải ngày nghỉ, học sinh không được nghỉ, đương nhiên không nhiều lắm, chờ tháng bảy mẹ sẽ biết."

Mẹ Quế Hoan: "Cuối tuần này chúng ta sẽ đến nhà bà nội con?"

Quế Hoan uống một ngụm canh rau chân vịt, gật đầu nói: "Tuần này phải đi, ba, ba gọi điện thoại cho bác cả, bảo bọn họ cũng đi, nói hai anh em đã lâu không gặp, ba nhớ bác ấy."

Ba Quế Hoan: "......"

Trong lòng tính toán chuyện cuối tuần, Quế Hoan ăn cơm xong, thu dọn bát đũa giúp mẹ, xách túi rác đi xuống lầu ném rác.

Trên bãi đất trống trước tòa nhà, lúc này còn chưa có phương tiện tập thể hình công cộng, bày mấy cái bàn, có người chơi cờ tướng, có người chơi bài tú lơ khơ, còn có người chơi mạt chược.

Quế Hoan ném rác, lúc quay đầu tùy ý nhìn thoáng qua, lập tức thấy được một người.

Cái đầu nho nhỏ, trên người là chiếc áo thun đen mặc bên trong đồng phục học sinh ban ngày, quần đã đổi thành quần đùi màu đen, ngồi trên ghế gấp, tay trái cầm bài, con mắt nhỏ đảo qua đảo lại, rút ra bốn lá bài, thấp giọng nói: "Nổ!"

Quế Hoan:...

Cậu của Liêu Liễm cười híp mắt ngồi ở bên cạnh, ăn đậu phộng, không hề nhắc nhở Liêu Liễm, rất đơn thuần chỉ là xem náo nhiệt.

Quế Hoan nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu một chút, mảnh đất trống này có mấy cái đèn đường, vừa vặn chiếu sáng.

Liêu Liễm liếc nhìn bài của mình, sau đó gộp lại, không nhìn nhiều nữa, giống như đã nhớ ở trong đầu. Trên mặt cậu không có biểu tình dư thừa, tuổi còn nhỏ, ngược lại có phong phạm của một tay già đời.

Quế Hoan không chơi bài, nhưng cũng có thể nhìn ra Liêu Liễm đánh rất khá.

Chưa được mấy ván, cậu đã thắng được một chồng tiền lẻ.