Lúc này, mẹ của Vương Tam Bính lôi kéo cánh tay cậu ta, chỉ vào vết bầm trên mặt cậu ta rồi nói với Quế Hoan: "Mày nhìn xem, đây đều là thằng nhãi con họ Liêu đánh!"
Quế Hoan nhìn vẻ mặt chột dạ Vương Tam Bính, lại nhìn sắc mặt âm trầm của Liêu Liễm, chậm rãi nhỏ giọng nói: "Dì à, cháu và Liêu Liễm là hàng xóm, chuyện hôm nay, đến tột cùng là ai nên xin lỗi, người sáng suốt vừa nhìn đã rõ ràng. Ba mẹ Liêu Liễm làm công ở bên ngoài quanh năm, trong nhà cũng chỉ có cậu ấy và một người cậu, người cậu kia đi sớm về trễ, cũng không có biện pháp chăm sóc cậu ấy, cho nên cho cậu ấy ít tiền tự mình đi mua đồ ăn."
Quả thật ba mẹ Liêu gia không ở nhà, về phần làm công việc gì, kiếm bao nhiêu tiền cũng không cần phải nói rõ, cứ quy kết là làm công.
Quế Hoan nghiêng người, lộ ra Liêu Liễm bên trong, nâng lòng bàn tay cậu lên, chỉ vào mặt cậu nói: "Tuy nói Liêu Liễm cùng tuổi với cháu, nhưng cậu ấy phát triển chậm, còn thấp hơn cháu một cái đầu, nếu nói cậu ấy chủ động bắt nạt người khác, chắc chắn cháu sẽ không tin, ngài nhìn xem trên mặt cậu ấy, vết thương trên tay và chân, giống như là người gây gổ nên bị thương sao?"
Càng đừng nói đến da thịt lòng bàn tay của Liêu Liễm tung bay, máu thịt mơ hồ, nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng, thật ra chính là kết quả của việc cậu vừa xé vừa liếʍ, trên mặt trên người đều là bùn, nhìn không ra bị thương nghiêm trọng bao nhiêu.
Lại nhìn Vương Tam Bính, ít nhất quần áo cũng sạch sẽ.
Quế Hoan nói có đạo lý, vừa rồi mẹ của Vương Tam Bính là do quá tức giận nên mới nói vậy, lúc này nhìn Liêu Liễm nho nhỏ, lại nhìn đứa con trai cao bằng mình, bà ta có chút do dự.
Quế Hoan tiếp tục nói: "Nếu là trẻ nhỏ bình thường đánh nhau, hai bên đều có sai lầm, vậy cũng thể nói rõ là ai đúng ai sai, nhưng đây không phải là đánh nhau bình thường, ngài nghe con trai ngài nói chưa?"
Mẹ Tam Bính nghi ngờ nhìn về phía con trai mình, nói: "Sơn Binh, chuyện con bé nói là sao?"
Lúc này mồ hôi của Vương Tam Bính đều chảy xuống, đυ.ng đến miệng vết thương nóng rát đau đớn, cậu ta ấp úng đứng đó, nửa ngày vẫn không nói ra được một câu.
Quế Hoan thấy đã đến lúc, nói thẳng: "Bình thường Liêu Liễm đều dùng tiền mà người cậu kia cho để đi mua cơm, hôm nay bị cậu cướp mất, đã một ngày Liêu Liễm không ăn cơm, mới chạy đến nhà tôi xin đồ ăn."
Nghe được hai chữ "Cướp tiền", sắc mặt của mẹ Vương Tam Bính lập tức thay đổi, giọng nói nghiêm nghị nói: "Vương Sơn Binh, mày giải thích cho mẹ!"
Bả vai Vương Tam Bính hơi co lại, cậu ta luôn sợ mẹ, lúc này bị mẹ rống lên, hồn cũng sợ hãi, vội vàng nói: "Không phải chủ ý của con, thật đấy."
Mẹ Vương Tam Bính xem như hiểu rõ, trong lúc nhất thời vừa thẹn vừa tức, rõ ràng là con trai nhà mình làm chuyện xấu, vậy mà bản thân còn ưỡn mặt nói lý lẽ với người khác.
Quế Hoan đúng lúc chen vào nói: "Hình như bạn học Sơn Binh học cùng trường với bọn cháu, khi ở trường cháu từng gặp qua cậu ấy."
Mẹ Vương Tam Bính liếc Quế Hoan, thuận miệng chen vào nói: "Cháu cũng học trường trung học số hai?"
Quế Hoan: "Cháu học lớp 8, là bí thư chi đoàn và lớp trưởng của lớp, thường xuyên đến văn phòng giáo viên, từng gặp bạn học Sơn Binh ở đó vài lần."
Vừa nghe có liên quan đến con trai mình, mẹ Tam Bính lập tức nói: "Mày đến phòng làm việc của thầy làm gì?"
Quế Hoan vừa là cán bộ lớp vừa là bí thư chi đoàn, đứa nhỏ tốt như vậy, trong quan niệm truyền thống của phụ huynh, khẳng định là sẽ không nói dối.
Vương Tam Bính cũng thật hối hận vì sao lại muốn tới tìm Liêu Liễm, lúc này có thể nói cái gì, nhất định là biểu hiện không tốt nên bị gọi đi! Hôm nay xem như thua hoàn toàn, không thể trốn thoát trận đánh này.
Quế Hoan lại nói: "Cậu ấy chuyển đồ giúp thầy, cho nên cháu có gặp qua vài lần, bình thường bạn học Sơn Binh rất vui vẻ giúp người khác, nhưng chỉ là ...... Cháu nói một câu có lẽ dì sẽ không thích nghe, ánh mắt kết giao bạn bè của cậu ấy không tốt lắm, bạn học Sơn Binh quá nóng nảy, dễ dàng bị người ta lừa gạt, tốt bụng làm chuyện xấu."
Không có phụ huynh nào muốn nghe con nhà mình phẩm đức bại hoại, cho dù bọn họ có là tội phạm gϊếŧ người, cũng sẽ cảm thấy có thể tha thứ được, cho nên Quế Hoan sẽ không tự tìm mất mặt, nhiều lắm là bôi thuốc mắt, để cho mẹ Tam Bính tự mình trở về dạy dỗ con trai thật tốt.
Năng lực làm việc của mẹ Tam Bính rất mạnh, sau khi mất việc ở xưởng thép thì bắt đầu buôn bán nhỏ, điều kiện nhà Vương Tam Bính vẫn luôn rất tốt, không có thời gian quản giáo cậu ta, cho nên mới có thể để cho cậu ta đến hơn ba mươi tuổi mà vẫn ở nhà ăn không ngồi rồi.
Mắt thấy mọi chuyện sắp giải quyết xong, Quế Hoan mở miệng nói: "Nhưng mà Liêu Liễm bị cướp tiền, bây giờ cậu có thể trả lại cho cậu ấy không?"
Vương Tam Bính nhìn Liêu Liễm, ấp úng nói: "Hết rồi."
Mẹ Tam Bính trừng mắt: "Đi đâu rồi?"
Vương Tam Bính: "... Chính cậu ta nhét vào miệng rồi ăn."
Quế Hoan:...