Linh Dị: Cậu Có Gì Đó Không Ổn

Chương 12

Liêu Liễm không được tự nhiên né tránh tầm mắt của cô, không lên tiếng.

Quế Hoan gật đầu, sửa sang lại suy nghĩ một chút nói: "Cậu đưa dao cho tôi, việc này chúng ta chiếm lý, cậu ngoan ngoãn nghe tôi, tôi bảo cậu ta xin lỗi cậu."

Liêu Liễm: "Tôi không cần cậu ta xin lỗi."

Quế Hoan kinh ngạc: "Rộng lượng như vậy?"

Liêu Liễm cắn môi dưới, hơi lộ ra một nửa răng nanh, trong mắt lóe ánh sáng nói: "Cậu ta không cần xin lỗi, việc này tôi sẽ không để yên cho bọn họ."

Quế Hoan: "... Nhất định hôm nay phải kết thúc việc này."

Cô còn chờ ngày một việc thiện đến kéo dài tính mạng!

"Liêu Liễm, cậu nghiêm túc nghe tôi nói."

Liêu Liễm ngẩng đầu, Quế Hoan hơi nhướng mắt phượng chân thành nhìn về phía cậu, mở miệng nói: "Ở chung với người khác, không nhất định phải cứng đối cứng, nhất định phải học được cứng mềm thích hợp, lúc cần thiết còn phải hiểu được yếu thế, bởi vì người bình thường đều có lòng đồng tình."

Mặc dù cô không có, nhưng cũng không cản trở việc cô lợi dụng lòng trắc ẩn của người khác.

Nhìn Liêu Liễm, vóc người vừa nhỏ vừa gầy, bị người ta lấy tiền, còn bị đánh một trận, đây quả thực chính là một lợi thế, đứng ở điểm cao đạo đức tuyệt đối.

Liêu Liễm cái hiểu cái không nhìn về phía cô, không ai nói với cậu những đạo lý này, bình thường ba mẹ sẽ nói với cậu, nếu muốn tận khả năng giống như một con "người", phương pháp tốt nhất chính là đi theo dòng người.

Nhưng không ngờ Liêu Liễm lại không hòa đồng, cho nên căn bản không có cơ hội đi theo dòng người......

Dường như lời của Quế Hoan đã đánh thức cậu, ma xui quỷ khiến, Liêu Liễm chậm rãi giơ tay lên.

Ngoài cửa, người phụ nữ trung niên còn đang cố chấp gõ cửa phòng, bên này, Quế Hoan thành công nhận lấy dao phay trong tay Liêu Liễm, nhanh chóng thả trở lại phòng bếp.

Không còn tai họa ngầm, Quế Hoan đường đường chính chính mở ra cửa lớn nhà mình.

Người phụ nữ trung niên đang điên cuồng gõ cửa nghe thấy tiếng thì nhìn qua, con trai bà ta vừa nhìn thấy Liêu Liễm, lập tức bật thốt một tiếng "A."

Cùng lúc đó, người phụ nữ trung niên cũng thấy được Liêu Liễm phía sau Quế Hoan, lập tức giống như mèo bị giẫm đuôi, hắng giọng nói: "Mày có phải là Liêu Liễm hay không?"

Không đợi Liêu Liễm nói chuyện, Quế Hoan mở miệng trước, giọng nói của cô không lớn không nhỏ, nhìn thẳng đối phương nói: "Hai người là tới xin lỗi sao?"

Người phụ nữ trung niên sửng sốt, phản ứng hai giây nói: "Bọn tao nói xin lỗi cái gì, bọn mày đánh người còn cho là mình có lý? Sơn Binh, lại đây nhanh!"

Đứa bé nam tên là Sơn Binh đi lên phía trước, khác một trời một vực với người mẹ mười phần trung khí của cậu ta, ánh mắt bối rối, nhìn thấy Liêu Liễm còn có chút khẩn trương.

Quế Hoan nghe cái tên này có chút quen tai, nhìn kỹ một chút ... Đây không phải là Vương Tam Bính bị Liêu Liễm đập xe sao?

Lúc này Vương Tam Bính cực kỳ kích động, năm nay cậu ta học lớp 9, cả ngày không chịu học hành cho tốt, mỗi ngày đều lăn lộn với mấy người không có việc làm ở bên ngoài trường.

Mấy ngày hôm trước trong lúc vô tình cậu ta nói với "đại ca", ở trường học của bọn họ có một nam sinh trong nhà rất có tiền, mỗi ngày đều mặc quần áo nhãn hiệu nước ngoài, còn luôn đi học một mình.

Đại ca của Vương Tam Bính cũng là một tên lưu manh cao không được thấp không xong, nghề nghiệp đều dựa vào việc trông coi cửa tiệm giúp người khác, chính là phòng game, phòng bi - a các loại.

Hôm nay bọn họ đi dạo trên đường, vừa vặn đυ.ng phải Liêu Liễm đang "thưởng thức" cá chép đỏ ở bên hồ, chọn ngày không bằng đυ.ng ngày, liền cướp của Liêu Liễm.

Ai ngờ lại đυ.ng phải người cứng rắn, Liêu Liễm bày ra một bộ tư thế cá chết lưới rách, đầu tiên là đoạt lại tiền của mình, dưới sự vây quanh của đám người bọn họ, trực tiếp vò tiền giấy thành một cục, nhai nhai rồi nuốt vào bụng.

Lúc ấy liền khiến cho Vương Tam Bính sững sờ: ...... Nuốt tiền mặt đấy, cổ họng không bị nghẹn sao? Mấu chốt là, cho dù kéo mấy tờ tiền kia ra thì còn có thể dùng được sao?

Liêu Liễm gắt gao trừng mắt nhìn bọn họ, nói: "Muốn tiền? Chờ đi nhặt phân của tôi đi!"

Đại ca cảm thấy bị mất mặt, lập tức nổi trận lôi đình, mang theo mấy tiểu đệ đồng loạt xông lên!

Vốn dĩ tưởng rằng Liêu Liễm sẽ bị đánh tè ra quần, nhưng không nghĩ tới, rõ ràng cậu gầy như con khỉ khô, sức lực lại lớn hơn Vương Tam Bính!

Ở trên người Liêu Liễm, Vương Tam Bính học được một câu sâu sắc, gọi là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.

Đánh đỏ mắt, Liêu Liễm còn có thể cắn người, cắn vào sẽ không nhả ra, may mắn hôm nay trong túi của đại ca có một hộp kẹo cao su thật to, bằng không sẽ bị Liêu Liễm cắn mất một miếng thịt.

Vương Tam Bính đi theo đại ca cướp không ít tiền của các nam sinh, người bị cướp đều là ngoan ngoãn trả tiền, kẹp chặt đuôi chạy trốn, cho nên từ trước tới nay Vương Tam Bính chưa từng nếm qua thiệt thòi, kết quả vừa nếm đã phải nếm một miếng lớn.

Mang theo thành tích vinh quang này về nhà, tự nhiên dọa mẹ cậu ta nhảy dựng lên, truy hỏi cậu ta đã đánh nhau với ai.

Vương Tam Bính không dám nói thật, cũng không thể khai ra đại ca của mình, chỉ có thể dùng Liêu Liễm làm lý do qua loa. Vốn dĩ tưởng rằng việc này cứ như vậy là xong, nhưng mẹ nhất quyết không buông tha, trực tiếp mang theo cậu ta tìm tới đây!

Mấu chốt xung quanh đây đều là hàng xóm cũ, muốn hỏi nhà của Liêu Liễm thật sự quá dễ dàng.