“Không có, hai đứa con trai đều cưới vợ, con dâu đứa nào cũng hiếu thảo, tôi vui còn không kịp đây, mệt chút thì sợ cái gì.”
Bà như vậy không giống không mệt mỏi. Mọi người vừa buồn bực bà thay đổi thái độ, vừa nhìn sắc mặt rõ ràng rất mệt mỏi của bà, nói theo: “Hai đứa con dâu hiếu thảo là chuyện tốt, chị cũng xem như hết khổ rồi.”
Lại là hết khổ, lần này được dùng trên người bà, bà không khỏi cố gắng cười hơn. Ai thấy cũng biết, hai đứa con trai đều cưới vợ, bà vui vẻ từ trong lòng. Nếu không sao hôm nay gặp ai cũng mỉm cười bắt chuyện đôi câu.
Chờ bà đi xa, mọi người cùng tiến tới nói bà thay đổi rồi, có người cảm thán: “Từ khi Lưu Đại Tráng mất, đã không thấy bà ấy cười như vậy nữa.”
“Khoảng mười năm rồi còn gì, bà ấy vừa làm bố vừa làm mẹ cũng không khó khăn. Bây giờ hai đứa con trai đều cưới vợ, không hề muộn hơn người khác, có thể không vui sao?”
“May mà bà ấy cũng tài giỏi, nếu không cưới một đứa con dâu đã mệt gãy lưng rồi, bây giờ sính lễ đắt cỡ nào.”
“Nếu không sao người ta lại có biệt danh là “thằng Hạ” chứ.”
Hạ Cúc Hoa bị mọi người thảo luận đã đi tới trước cửa nhà họ Lưu... Trước đây Lưu Chí Song cưới vợ, bà chỉ bảo cậu ta buổi tối tự đưa Tôn Hồng Mai qua ngồi một lát, bà không đi theo. Không biết cô ta nói thế nào với Tôn Quế Chi, trong thôn bắt đầu lan truyền bà thiên vị.
Lần này, bà phải đến nhà ông Lưu trước cô ta, tìm cơ hội chặn cái miệng tố cáo với Tôn Quế Chi của cô ta.
Hạ Cúc Hoa đứng bên ngoài đánh giá sân cũ sau khi mình ra ở riêng thì không bước vào nữa. Bà phát hiện tường sân đắp đất đã bị nước mưa xối mỏng một chút, có mấy lỗ thủng sâu cạn, không còn cảm giác dày dặn trước khi mình ở riêng nữa.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Cúc Hoa đẩy cửa sân nhà ông Lưu ra. Mẹ chồng Tôn thị đang đứng trong sân nhìn An Bảo Linh quét sân, nghe thấy bước chân của người vào cửa lạ tai, không quay đầu lại hỏi một câu: “Ai đấy?” Trong giọng nói thấm ra mùi vị mất kiên nhẫn.
“Mẹ, là con đây.” Hạ Cúc Hoa không ngờ người mình gặp đầu tiên là Tôn thị, không thể không chào hỏi, lại gật đầu với An Bảo Linh cũng ngẩng đầu nhìn mình.
Nghe thấy giọng nói của bà, Tôn thị chợt quay người, sửng sốt, mắt tam giác mới lóe lên miệt thị: “Là cô à, không phải nói không đến cửa nhà họ Lưu chúng tôi nữa sao, sao hôm nay ưỡn mặt tới rồi?”
Sao lại ưỡn mặt ư, là do không muốn dẫm lên vết xe đổ đó. Bà suy nghĩ trong lòng, Tôn thị ở đây, kế hoạch muốn từ từ thâm nhập An Bảo Linh của bà đã không thể thực hiện được, vậy thì bắt đầu từ Tôn thị là được.
Bà nhẹ nhàng gọi thêm một tiếng mẹ, nói: “Con nhớ mẹ nên mới tới thăm mẹ.”
Cái gì? Đôi mắt của hai người Tôn thị và An Bảo Linh đều trợn tròn nhìn bà. Từ lúc nào, Hạ Cúc Hoa cứng rắn lại có thể nói ra lời dịu dàng như vậy? Không đúng, vốn dĩ bà là người có thể không nói chuyện thì sẽ không nói chuyện, đừng nói lời dịu dàng, bà còn rất ít khi nói mấy lời giao tiếp bình thường.
Tôn thị cảnh giác trừng bà, trong lòng nghĩ đến một khả năng, khóe miệng sắp kéo đến bàn chân rồi: “Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng cô nói mấy lời hay, tôi sẽ cho cô mượn tiền.” Nếu không phải muốn mượn tiền, con dâu cả mười năm không gặp lại đến nhà muốn gặp mình làm gì?
Mong đợi mình chết còn đúng hơn.
Năm đó con trai cả chết, bà mới ba mươi tuổi, Tôn thị cho rằng chắc chắn bà sẽ tái hôn. Vì không để bà cuốn đồ đạc mà con trai mình để lại đi, Tôn thị không đợi Lưu Đại Tráng đốt đầu thất*, đã dẫn theo hai người Lưu Tứ Tráng và Tôn Quế Chi chuyển đồ của chi cả đến phòng mình.
(Đầu thất: một trong 7 thất của lễ cúng 49 ngày.)
Nhóm dịch: Nhà YooAhin