Vốn dĩ muốn Hạ Cúc Hoa ngậm bồ hòn làm ngọt, thấy người trong nhà ông Lưu không thích bà, sẽ ảo não chạy về nhà mẹ. Khi đó bà bằng lòng tái hôn cũng được, về ăn nhà mẹ cũng được, không hề liên quan tới nhà ông Lưu. Còn hai đứa cháu trai, cho miếng ăn không chết đói là được, nuôi lớn thì là người lao động khỏe mạnh, kiếm điểm công cho nhà.
Không ngờ người hiền cũng sẽ nổi điên, Hạ Cúc Hoa luôn dịu dàng lại đến đại đội tố cáo Tôn thị, còn dẫn hai đứa cháu trai phá nhà rời đi, tách khỏi nhà ông Lưu. Bà nói là muốn tự nuôi lớn hai đứa con, không để Lưu Đại Tráng đứt hương khói.
Nghe xem câu này gọi là gì, chẳng lẽ hai đứa cháu trai ở lại nhà ông Lưu, mình có thể để chúng chết đói!
Lời tiếp lời, Tôn thị buông lời độc ác, nếu như bà đưa hai đứa con trai đi thì không còn quan hệ với nhà ông Lưu nữa, xây nhà lấy vợ cũng không liên quan tới nhà ông Lưu.
Từ đó trở đi người của thôn Bình An mới thật sự hiểu Hạ Cúc Hoa, bà còn chả rơi một giọt nước mắt, cũng không quay đầu lại nói một câu: “Cho dù tôi dẫn hai đứa con trai đi xin ăn, cũng bước qua cửa nhà ông Lưu.”
Nói xong thì kéo hai đứa con trai, một mình cõng bọc đồ rách tiến vào chòi của đội sản xuất, thật sự đã khoảng mười năm không đến cửa nhà họ Lưu.
Mỗi cuối năm, bà sẽ đuổi hai đứa con trai đến nhà ông Lưu chúc tết, tránh người khác thảo luận hai đứa con trai mất gốc, tương lai không dễ cưới vợ. Bình thường trên đường gặp Tôn thị, bà cũng gật đầu rời đi như khi gặp người khác, không gọi một tiếng mẹ.
Hôm nay đột nhiên nói muốn gặp bà ta? Ngoài việc muốn mượn tiền, Tôn thị không nghĩ ra nguyên nhân khác.
Liên tục cưới hai đứa con dâu, nghe nói sính lễ không ít hơn nhà khác, bà tài giỏi thế nào đi nữa, tiền trong tay cũng không đủ nhỉ? Bây giờ nhất định là chạy về nhà ông Lưu để mượn tiền.
Thật sự cho rằng nhận sai thì bà ta sẽ cho bà mượn tiền à? Tôn thị cười khẩy, lòng nói năm đó vì bà mà bà ta bị người ta mắng bao nhiêu lâu. Hôm nay còn có người lời trong lời ngoài lấy chuyện này ra chặn miệng bà ta, không phải nói một câu ngon ngọt là có thể xóa sạch.
Cười khẩy xong, Tôn thị đã phát hiện vành mắt của bà dần dần đỏ lên, trong mắt từ từ xuất hiện hơi nước, sau đó hai giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu ngưng tụ lại, nhanh chóng thấm ướt khóe mắt.
An Bảo Linh sợ choáng váng: “Chị dâu cả sao thế, ai khiến chị chịu uất ức?”
Nhìn đi, người quan tâm bạn luôn lo lắng bạn chịu thiệt thòi, người không quan tâm bạn chỉ lo bạn có xâm phạm lợi ích của người ta không. Khóe miệng Hạ Cúc Hoa hiện ra một nụ cười khổ, nâng tay lên dùng tay áo lau nước mắt ở khóe mắt: “Bảo Linh, chị không sao.”
Không sao mà chị khóc? Tôn thị và An Bảo Linh đều cảm thấy bà đang mở mắt nói bậy, nhưng không ai vạch trần bà... Khoảng mười năm, một mình bà nuôi hai đứa con trai, thật sự không nghe nói bà từng kể khổ với ai.
Lần này Hạ Cúc Hoa lau nước mắt, lại quay sang phía Tôn thị: “Mẹ, con thật sự chỉ tới gặp mẹ thôi, xem mẹ có khỏe không.”
Thấy Tôn thị lại muốn mở miệng, bà vội vàng nói tiếp, không cho Tôn thị cơ hội cắt lời:
“Hôm nay ăn sáng xong, vợ Chí Song pha cho con một cốc nước đường đỏ, con lập tức nhớ tới Đại Tráng ...” Giọng nói nhỏ dần, như khóc như kể: “Nhớ tới năm ấy con vừa qua cửa, cũng pha cho mẹ một cốc đường đỏ, mẹ còn chê con không chịu bỏ đường.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin