Thập Niên 70: Cẩm Nang Của Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 5

Bà nhìn biểu cảm của hai con trai, đoán được bây giờ họ vẫn chưa bị mấy cô con dâu xúi giục, mới chậm rãi giơ tay lên, lau nước mắt đã khô ở khóe mắt.

Không thiên vị là tốt, không thiên vị thì nên nhớ người mẹ này của mình khổ sở như thế nào.

“Các con về phòng nghỉ ngơi đi, mẹ cũng nằm một lúc.” Hạ Cúc Hoa giơ tay lên uống sạch nước đường đỏ, uể oải gật đầu về phía Tôn Hồng Mai: “Vợ thằng hai, con đừng trách mẹ, mẹ chỉ nhất thời không nhịn được. Vợ thằng cả, con làm cơm trưa hôm nay đi.”

“Được, mẹ nghỉ ngơi đi, cơm trưa cứ để Thải Phượng làm.” Người tiếp lời là Lưu Chí Toàn. Bà biết con trai cả của mình là người không có chủ kiến, người nào nói chuyện trước mặt anh ta thì anh ta nghe người đó, vì vậy cũng chỉ gật đầu với anh ta.

Lưu Chí Song cũng nói chuyện: “Mấy ngày nay mẹ mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi. Đừng cứ nhớ đến cha con, những năm này mẹ đã vất vả nhiều rồi.”

Nghe thì thấy con trai út biết nói chuyện hơn, Hạ Cúc Hoa sâu xa nhìn cậu ta. Trong lòng bà thừa nhận so sánh với con trai cả hơi bướng bỉnh, bà thích con trai út hơn. Đáng tiếc đây là một người ba phải, cậu ta bị vợ dụ đầu tiên. Người nói xây nhà sẽ tách ra đầu tiên cũng chính là con trai út khéo ăn khéo nói này.

Cho nên lần này bà không để ý đến cậu ta, bản thân im lặng vào phòng, “bịch” một tiếng đóng cửa lại, giống như cách cháu trai cả đóng cửa trước mặt bà vậy.

Để lại năm người, ngoài Lưu Bảo Quốc vừa học nói đang hoang mang ra, bốn người lớn trố mắt nhìn nhau. Một lúc lâu, Lưu Chí Song mới hỏi: “Anh cả, em nói sai sao?”

Lưu Chí Toàn lắc đầu: “Không sai, những năm này mẹ đã khổ sở, nhưng sau này em đừng nói vậy trước mặt mẹ nữa.” Lấy suy nghĩ đơn giản của anh ta, cho rằng sau cùng bà yên lặng là bởi vì nỗi nhớ cha bị anh em bọn họ vạch trần, trong lòng mới khó chịu.

Trong lòng Tôn Hồng Mai càng khó chịu hơn. Ngày thứ hai cô ta mới kết hôn, mẹ chồng thì muốn nằm không dậy, nói bảo chị dâu cả làm cơm trưa. Người vợ mới tới như cô ta có thể đứng nhìn mà không giúp được sao?

Đang muốn than phiền một câu với Lưu Chí Song, cánh cửa vừa bị bà đóng lại mở ra, giọng nói uể oải cũng theo ra ngoài cửa: “Thải Phượng, trưa hôm nay con khổ cực chút, đừng để Hồng Mai giúp đỡ, con bé mới cưới, ba ngày đầu đừng làm việc. Thằng cả, con giúp vợ con châm lửa, con bé đang có thai đấy.”

Lời oán trách của Tôn Hồng Mai không lên nổi cũng không xuống được, nghẹn đến mức muốn trợn trắng mắt. Cô ta liếc thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng lại hơi âu lo của Lưu Chí Song, cô ta gắng gượng nuốt than phiền xuống. Sau đó nắn họng nói với bà chỉ thấy tiếng không thấy người: “Mẹ mau nghỉ ngơi đi, con không yếu ớt như vậy đâu.”

Hạ Cúc Hoa bị giọng nói cố tình e thẹn của cô ta khiến cả người nổi da gà, không thèm để ý đóng cửa lại. Bà không để ý người khác suy nghĩ gì, bây giờ bà gặp tình huống gì phải mau chóng làm rõ, tiếp theo nên ứng phó thế nào.

Rất rõ ràng, bà lần nữa quay về mùa thu năm 1974. Bà nhớ rõ ngày này, là bởi vì lần trước vào ngày này bà đã cho rằng có thể thả lỏng đôi chút... Hai đứa con trai đều cưới vợ, đừng nói một quả phụ như bà một mình nuôi lớn hai đứa con trai, cho dù là người nhà dân số đầy đủ, làm người già có thể không thở phào sao?

Nhóm dịch: Nhà YooAhin