Sao họ đều trở nên trẻ như vậy? Bà hơi nghi ngờ đánh giá hai đứa con dâu, phát hiện vợ chồng con út còn ổn, vợ chồng con trai cả lại mặc quần áo vá.
Đây là lại muốn úp chậu phân gì lên người bà sao?
Hạ Cúc Hoa nghi ngờ nhìn con trai và con dâu, lập tức bị đứa nhỏ ôm đùi mình gọi bà nội thu hút. Bà chăm chú nhìn, bạn nhỏ này rất giống Thiên Thiên, nhưng nhỏ hơn Thiên Thiên, vẻ ngoài chỉ hơn một tuổi.
Nếu như thấy con trai và con dâu, bà chỉ nghi ngờ, bạn nhỏ trước mắt lại khiến bà nhìn ra một sự thật: Đây không phải là ảo giác, rõ ràng chính là ngày thứ hai sau khi thằng hai vừa kết hôn!
Không chỉ vậy, bà quá quen đứa bé phát ra giọng nói non nớt trước mắt, không phải cháu trai cả mà bà ẵm từ nhỏ đến lớn thì còn là ai?
Ngẩng đầu quan sát cách bày biện trong phòng, lại nhìn cái bụng đã hơi nhô lên của con dâu cả, bà chắc chắn suy đoán của mình.
“Mẹ, có phải mẹ chê con bỏ ít đường không, chờ con về nhà cầm thêm ít cho mẹ.” Tôn Hồng Mai thấy bà mãi không lên tiếng, khóe mắt còn mang theo nước mắt, trong lòng cảm thấy xui xẻo, trên mặt nặn ra nụ cười. Trong lòng âm thầm quyết định sau này cô ta sẽ nói với cô của cô ta, sau ngày kết hôn mẹ chồng của cô ta đã ra oai phủ đầu với cô ta.
Hạ Cúc Hoa bị giọng nói của cô ta nhắc nhở, lập tức nhớ ra, tiếng tăm mẹ chồng cực phẩm của mình đã truyền ra từ sau khi thằng hai cưới Tôn Hồng Mai. Khi đó cô ta cũng dùng đường đỏ mang đến từ nhà mẹ pha cho mình một cốc nước, bà vừa mới liếʍ môi, cháu trai cả đã thèm ăn gọi bà nội mãi.
Đã nói con út cùng cháu trai cả là vận mệnh của bà cụ, khi đó mặc dù bà chưa trở thành bà cụ, vẫn thương mà đưa nước đường đỏ cho cháu trai cả uống. Lúc ấy cô ta xị mặt, không đến hai ngày người trong thôn đều nói bà thiên vị con cả.
Người già thương cháu trai, cho uống miếng nước đường, làm sao lại trở thành thiên vị chứ? Bà cảm thấy nhà ai cũng sẽ gặp chuyện như vậy, mọi người đặt mình trong hoàn cảnh người khác sẽ biết không phải mình thiên vị, dứt khoát không có một câu giải thích (Bình thường bà không giao du, cũng không có ai để giải thích).
Bây giờ lời giải thích của Tôn Hồng Mai lại biến thành bà chê cô ta bỏ ít đường. Bà vô thức cảm thấy bà không thể để lời nói của cô ta trở thành sự thật... Mặc dù không biết tại sao bà lại quay về lúc thằng hai vừa mới kết hôn, bà vẫn cho rằng đây là ông trời cho bà một cơ hội rửa sạch cái danh mẹ chồng cực phẩm.
Nếu như là đời trước, Hạ Cúc Hoa đã trực tiếp nói Tôn Hồng Mai mấy câu khiến cô ta im miệng, nhưng mà bà đột nhiên trở về ngày cưới con dâu út, không hiểu chuyện gì. Bà vô thức cảm thấy nếu bà làm như vậy, sẽ càng khiến cô ta có lý do tranh cãi.
Vậy thì dứt khoát tỏ ra yếu thế đi.
“Haizz.” Hạ Cúc Hoa thở dài, cũng không lau nước mắt ở khóe mắt, chỉ nhìn hai đứa con trai của mình nói: “Mẹ chỉ vui quá, thoáng cái nhớ tới cha các con. Các con đều đã lập gia đình, hai đứa con dâu đều hiếu thảo như vậy, nếu như cha con có thể thấy sẽ rất vui.”
Biểu cảm của Lưu Chí Toàn và Lưu Chí Song cũng lập tức nặng nề. Đương nhiên rồi, khi cha họ là Lưu Đại Tráng không còn, Lưu Chí Toàn mới mười một tuổi, Lưu Chí Song nhỏ hơn, chỉ được chín tuổi. Mười mấy năm trôi qua, họ đều cưới vợ, Lưu Chí Toàn đã có cả con trai, huyết mạch của chi cả nhà ông Lưu xem như được tiếp nối, nhưng cha không nhìn thấy.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin