Lưu Thúy vừa nghe mắt sáng lên, vốn phòng cưới của Hứa Vân Tường đã có hơi chật chội.
Nếu như ba gian nhà gạch này thuộc về bọn họ, vậy thì tất cả đều vui mừng.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không thể nói như thế.
Nhiều người nhìn như vậy, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.
Quanh co lòng vòng nói: "Mẹ, vợ Quốc Hoa dù không hiếu thuận chúng ta cũng không thể để mấy người họ dọn đi. Bọn họ có thể mặc kệ mẹ, cũng có thể không đi thăm Quốc Sinh bị thương, nhưng chúng ta lại không thể làm loại chuyện đuổi tận gϊếŧ tuyệt này.”
Vốn Trần Đại Ny đang nổi giận, lời này của Lưu Thúy vừa nhắc nhở ra, càng tức giận.
“Tao mặc kệ sống chết của bọn nó, bọn nó cũng mặc kệ sống chết của tao. Bọn nó chuyển cũng phải chuyển, không chuyển cũng phải chuyển.”
Trương Tuệ Phương đỏ hốc mắt nói: "Mọi người bình luận phân xử, vốn chia nhà đã không chia bao nhiêu đồ, hiện tại lại không cho chúng tôi ở, đây là thành tâm muốn bức tử nhà chúng ta à!"
Ăn thì dễ nói, nhưng nhà không cho bọn họ ở, xuân hàn se lạnh này, còn không đông chết cả nhà bọn họ!
Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.
Thế nhưng mỗi nhà đều có kinh khó niệm, đầu năm nay ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ai cũng không có sức lực quản chuyện bao đồng của nhà người khác.
Xem náo nhiệt thì được.
Hứa Vân Cường, Hứa Vân Lệ không tự chủ được đỡ lấy Trương Tuệ Phương, hai người bọn họ cũng đỏ hốc mắt.
Hứa Vân Lôi nắm chặt tay Hứa Vân Lan, thân thể nho nhỏ run lẩy bẩy.
Hứa Vân Lan cảm nhận được sự bất an của em trai.
Bóp bóp tay em trai, không tiếng động trấn an em trai.
Cô cảm thấy không có gì xấu nếu chuyển đi.
Ngược lại, cách nhà Trần Đại Ny và Hứa Quốc Sinh càng xa càng tốt.
Thôn cách thị trấn cũng phải năm sáu mươi dặm, sống thêm một trăm tuổi, phá bỏ di dời đi nơi khác cũng không tới phiên thôn này.
Sau đó cô đổi phòng di dời cũng là dựa vào phía sau mình dốc sức làm được.
Đây cũng không phải là bảo địa phong thủy gì, không đào ra bảo bối.
Chỉ là chuyển nhà cũng không phải là cách chuyển nhà như vậy, nói gì cũng không thể để cho Trần Đại Ny chụp mũ bất hiếu cho nhà các cô bắt các cô dọn ra ngoài.
Nhìn chung quanh hoặc đồng tình, hoặc bất đắc dĩ, hoặc vui sướиɠ khi người gặp họa, hoặc xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, trầm giọng nói: "Các vị chú bác, thím bác gái ánh mắt sáng như tuyết, đây đâu phải là nhà chúng cháu không hiếu thuận, rõ ràng là bà nội và bác dâu cả thừa dịp cha cháu không ở nhà, muốn chiếm lấy nhà đất nhà chúng ta.”
Trương Tuệ Phương còn không nghĩ tới tầng này, nghe Hứa Vân Lan nói như thế như thể có chỗ dựa vào.
Lau nước mắt khóc lóc kể lể: "Chẳng lẽ Quốc Hoa nhà chúng ta thật sự không phải con ruột, con ruột làm sao nỡ chà đạp như vậy?"
Không biết là ai tìm đội trưởng sản xuất và trưởng bối trong tộc tới.
Còn có người hiểu chuyện tìm Hứa Quốc Hoa ở xưởng mộc trở về.
Hứa Quốc Hoa vừa thấy vợ con mỗi người đều đỏ hốc mắt, mẹ già và chị dâu giương cung bạt kiếm, vội vàng từ trong đám người chặn ở cửa chen tới.
Vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Tuệ Phương nhìn thấy Hứa Quốc Hoa, giống như nhìn thấy người tâm phúc.
Hứa Vân Cường, Hứa Vân Lệ và Hứa Vân Lôi cũng đều vây quanh.
Hứa Vân Lan bình tĩnh nói chuyện Trần Đại Ny cố tình gây sự, chiếm lấy nhà đất nói một lần.
Trần Đại Ny trong nháy mắt có chút chột dạ.
Lưu Thúy cảm thấy nếu đã nói, vậy dứt khoát một không làm hai không dừng.
"Quốc Hoa chú làm sao lại trừng mẹ, mẹ nuôi chú lớn như vậy dễ lắm sao, chú xem biểu hiện gần đây của chú. Không phải anh cả chú ngã gãy chân sao, hai chị chú đều cầm đồ tới thăm anh cả chú, chú thì sao, ngay cả một cọng lông cũng không thấy. Mẹ tức giận như vậy cũng có thể hiểu được.”