Hàng xóm láng giềng đều biết Trương Tuệ Phương mấy năm nay sống không dễ dàng, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Trần Đại Ny nghe thấy người khác nghị luận mình không phải, nói sang chuyện khác chất vấn ngược lại: "Mày thổi gối đầu gió gì cho Quốc Hoa, Quốc Hoa hiện tại còn không đến thăm tao. Trước kia Quốc Hoa nhà chúng ta hiếu thuận, tâm của mày sao lại xấu như vậy chứ!"
Hứa Vân Cường chắn trước người Trương Tuệ Phương nói: "Liên quan gì đến mẹ cháu, là bà nhìn chúng cháu đều sắp chết đói, ngay cả cái bình sành cũng không chịu cho mượn."
Hứa Vân Lệ cũng cau mày nói: "Bà nội, bà không thể nói mẹ cháu như vậy."
"Bà hư, là bà hư.” Hứa Vân Lôi nói xong trốn sau lưng Hứa Vân Lan.
Giờ này khắc này, cảm thấy chỉ có Hứa Vân Lan mới có thể cho mình cảm giác an toàn.
Hứa Vân Lan giữ chặt tay Hứa Vân Lôi, nói một cách có khí phách: "Các vị thím bác gái đều nhìn thấy, bà nguyện ý dùng sức ầm ĩ thì ầm ĩ đi. Cha cháu hiếu thuận hay không mọi người đều rõ như ban ngày, không phải bà nói dăm ba câu là có thể phủ định."
"Còn cả, đều là con ruột, bà đối xử làm sao với nhà bác cả, lại là làm sao đối xử với nhà của cháu, trong lòng bà không biết sao, hay là nói cha cháu căn bản không phải con ruột của bà?"
Tiếng quở trách của Trần Đại Ny im bặt.
Ánh mắt giống như con dao nhỏ có độc nhìn về phía Hứa Vân Lan, luôn cảm thấy Hứa Vân Lan biết cái gì đó.
Nhưng chuyện đó làm rất bí mật, không ai biết mà?
Không đúng, con nhóc này nhất định là nói hươu nói vượn, cố ý lừa gạt mình.
Tay run rẩy nói: "Lúc trước nên để cha mày dìm chết này trong vại lớn, trong nhà sao lại xuất hiện một con nhóc ác độc như mày, chỉ biết đâm dao vào tim bà già tao đây. Tao ba mươi tuổi thủ tiết, nuôi lớn mấy đứa nhỏ dễ dàng lắm sao! Con nhóc chết tiệt mày nói hươu nói vượn, xem tao đánh chết mày không.”
Trần Đại Ny thẹn quá hóa giận, từ trên mặt đất đứng lên muốn đánh Hứa Vân Lan.
Hứa Vân Lan cũng không phải đầu gỗ, đứng ở đó mặc cho Trần Đại Ny đánh.
Từ phản ứng của Trần Đại Ny, cô đã trăm phần trăm xác định cha không phải con ruột của Trần Đại Ny.
Về phần trong đó có nguyên do gì, cô không biết.
Cô thừa dịp Trần Đại Ny sắp chạm vào mình, lanh lợi né tránh.
Trần Đại Ny còn tưởng rằng cô sẽ giống như trước kia cứng ngắc bất động, không kịp thu lực, "Ba" ngã sấp xuống đất.
Rêи ɾỉ nói: "Con nhóc chịu ngàn đao, ai bảo mày trốn.”
Trương Tuệ Phương bị lời Trần Đại Ny nói chọc tức giận, mặt lạnh nói: "Mẹ tính tình thật lớn đấy, Vân Lan không trốn, chẳng lẽ chờ mẹ đánh chết con bé à!”
Người xem náo nhiệt chỉ trỏ.
Hứa Vân Lan cũng nghe rõ ràng, mọi người trên cơ bản đều nghiêng về một phía, đều là nói Trần Đại Ny không phải.
Cũng có người nói bác dâu cả Lưu Thúy khôn khéo, lúc này chỉ biết xem náo nhiệt.
Cô sớm thoáng nhìn Lưu Thúy đang xem náo nhiệt, Lưu Thúy muốn chỉ lo thân mình, nào có dễ dàng như vậy.
Cô vẫy vẫy tay leo Lưu Thúy lên đầu tường xem náo nhiệt, "Bác dâu cả, trên đầu tường mát mẻ không?”
Lưu Thúy bị điểm danh bất ngờ, vội vàng đi xuống.
Kết quả một cước đạp không vững, ngã chổng vó.
Người lén xem náo nhiệt trên nóc nhà trêu chọc: "Chị dâu Lưu Thúy gấp cái gì, thím Đại Ny chạy không trước đâu.”Mọi người ha ha cười rộ lên.
Lưu Thúy không thể làm như không thấy, kéo Hứa Vân Liên lại đây "khuyên can"......
Lưu Thúy chính là điển hình của phân lừa.
So với Hứa Quốc Sinh người tám lạng kẻ nửa cân, dối trá giống nhau.
[TRUYỆN HAY MỌI NGƯỜI ĐỀ CỬ GIÚP NHÉ !]