Hứa Quốc Hoa khuyên nhủ: "Mẹ đừng gấp, con đây không phải đang nghĩ cách sao!"
Trần Đại Ny vốn chỉ là sốt ruột, Hứa Quốc Hoa bảo mình đừng sốt ruột, bà ta lại tức giận.
“Mẹ không nóng nảy, mày nói mẹ có thể không nóng nảy sao, mày là đồ con rùa. Đó là con trai tao, anh cả mày. Vân Liên ở chỗ tao khóc đến thở không ra hơi, tao đau lòng.”
Hứa Quốc Hoa nghẹn lại.
Hứa Vân Lan không nghe được Trần Đại Ny mắng cha cô.
Mở miệng nói: "Cha cháu cũng là có lòng tốt, bà mắng cha cháu thì có thể nghĩ ra cách?"
Trần Đại Ny liếc cô một cái, "Con nhóc này, bớt gây thêm phiền phức ở đây đi.”
Hứa Vân Lan liếc Trần Đại Ny một cái, "Chỗ bà không phải còn có vòng tay bạc sao, đưa cho doanh trưởng Lưu, doanh trưởng Lưu khẳng định vui vẻ. Nếu doanh trưởng Lưu cầu xin cho bác cả......"
Những lời còn lại cô chưa nói hết, hoàn toàn dựa vào chính bọn họ nhận thức.
Vòng tay bạc là gốc mệnh của Trần Đại Ny, nhớ năm đó cô bởi vì vòng tay bạc của Trần Đại Ny mà vứt nửa cái mạng.
Doanh trưởng Lưu không thiếu ăn mặc, nhưng hiếm có thứ đáng giá.
Nhất là vàng bạc, người của tiểu đoàn hai đều biết.
Nhưng bình thường đều là thu lễ không làm việc.
Cô cũng chính là biết kết quả này, mới cố ý nói như vậy.
Mặc kệ Trần Đại Ny có đưa hay không, lần này Hứa Quốc Sinh đã bị đánh là chắc rồi.
Trần Đại Ny nổi giận, "Tặng gì mà tặng, tuổi còn nhỏ không học cho tốt, chỉ học chút chuyện tà đạo.”
"Bà nội nói đúng, cháu đều là học theo bà nội. Biện pháp nghĩ cho bà rồi, cứu hay không cứu bác cả là vấn đề của bà." Hứa Vân Lan không chút e ngại, luận tuổi thật, mình so với bà ta còn lớn hơn mười mấy tuổi.
Trương Tuệ Phương sợ Trần Đại Ny đánh Hứa Vân Lan, không dấu vết bảo vệ cô ở phía sau nói: "Con lại cảm thấy lời nói của đứa bé không có vấn đề gì, vòng tay bạc chẳng qua là vật ngoài thân, mẹ vội cứu như vậy, thử cũng được, yên tâm đi, nhà chúng con không nhớ đồ của mẹ."
Hứa Quốc Hoa cũng song song đứng cùng một chỗ với Trương Tuệ Phương nói: "Mẹ, con thấy cách này được. Tuệ Phương rộng lượng, con trai có người vợ hiền lành như vậy, người cũng vui vẻ đúng không. Không bằng mẹ cứ thử cách của Tiểu Lan đi, bớt để cho anh cả chịu tội chút.”
“Tao vui vẻ cái rắm.” Mặt Trần Đại Ny kéo dài, giống như sau lưng có người đuổi, ra cửa đã không thấy bóng dáng.
Hứa Vân Lan chỉ cần nhắc tới vòng tay bạc, Trần Đại Ny tuyệt đối sẽ là loại phản ứng này.
Người ích kỷ như Trần Đại Ny, tuyệt đối sẽ không vì Hứa Quốc Sinh cống hiến vòng tay bạc của mình.