Khóe mắt Trương Tuệ Phương mang theo mỏi mệt, trên mặt lại treo ý cười: "Cha con đi mua cơm, có phải đói bụng rồi hay không?"
Hứa Vân Lan gật gật đầu.
Đói thì nhất định là đói, cô càng lo lắng cho an nguy của Hứa Quốc Hoa.
Ngày hôm nay cô định gì cũng không làm, chỉ đi theo Hứa Quốc Hoa.
Kiếp trước ngày mười sáu tháng hai là ngày giỗ của Hứa Quốc Hoa, chỉ cần ngày này không qua đi, cô sẽ không yên lòng.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy Hứa Quốc Hoa hai tay trống trơn chạy về.
Cô vội hỏi: "Cha, đã xảy ra chuyện gì?"
Hứa Quốc Hoa cầm lấy gáo hồ lô uống mạnh một gáo nước lạnh nói: "Bác cả con bị bắt, Vân Tường cố ý chạy về báo tin."
"Vâng, vậy thì sao?" Hứa Vân Lan không chút hoang mang nói.
Kiếp trước sau khi cha bị bắt, cũng không ai báo tin.
Tình huống như Hứa Quốc Sinh, nhiều nhất là đi đi một vòng phố, ít nhất không có liên quan tới an toàn tính mạng.
Hứa Quốc Hoa thở dài: "Quá xui xẻo."
A!
Trong lòng Hứa Vân Lan cười lạnh, bọn họ xui xẻo mới tốt.
Hứa Vân Tường có thời gian báo tin sao không dẫn theo Hứa Quốc Sinh cùng chạy?
Thời điểm mấu chốt cha con ruột cũng không đáng tin cậy mà!
Hai cha con bọn họ theo chân nhau, Hứa Quốc Sinh không đến mức bị bắt. Không chừng có gì mờ ám.
Hứa Quốc Hoa suy nghĩ một lát, gọi Trương Tuệ Phương một tiếng: "Tuệ Phương, em đi mua cơm cho bọn nhỏ. Anh để bình sành ở căn tin, em qua đó lấy về.”
Trương Tuệ Phương từ nhà chính ló đầu ra, "Anh đi làm gì?”
Hứa Hoa cau mày nói: "Tôi đi tìm doanh trưởng Lưu nói chuyện của anh cả."
Trương Tuệ Phương vừa nghe lời này, ba bước thành hai bước đi tới: "Nói cái gì được, anh cho rằng anh có mấy phần da mặt? Nếu anh có mặt mũi, đường đường là một thợ mộc cũng không đến mức ngay cả cơ hội đi nhà máy gỗ cũng không tranh thủ được."
Hứa Vân Lan biết Trương Tuệ Phương nói thật.
Công xã và đại đội sản xuất còn có một cơ cấu trung gian, những người này ăn lợi đến trơn bóng, nhưng lại không làm chuyện con người.
Muốn để bọn họ làm việc, không lột da, cũng phải mất miếng thịt.
Huống chi trong nhà một nghèo hai trắng, lấy gì cầu tình.
Hơn nữa, cầu tình, cũng không tới phiên bọn họ cầu tình!
Hứa Quốc Hoa nói: "Một bút không viết được hai chữ. Anh cả xảy ra chuyện, đối với nhà chúng ta cũng không có lợi gì.”
Trương Tuệ Phương bĩu môi, "Vậy thì sao?"
Đang khi nói chuyện, bà nội Trần Đại Ny có vẻ mặt lo lắng đi vào cửa.
“Quốc Hoa à, con mau nghĩ cách cứu anh cả con đi, Vân Tường sắp kết hôn rồi, để thông gia biết thì phải làm sao."
Hứa Vân Lan vừa nghe giọng nói của Trần Đại Ny, oán hận trong lòng đột nhiên tăng lên.
Năm đó mẹ chính là bị bà già này bức chết.
Bà già xé áo mẹ, đánh mẹ đến chết.
Hai cô và bác dâu cả Lưu Thúy cũng đổ thêm dầu vào lửa, dẫn đầu vu cáo mẹ vụиɠ ŧяộʍ nɠɵạı ŧìиɧ.
Mẹ một hơi oán khí khó bình ổn, xấu hổ phẫn nộ treo cổ ở trên xà nhà.
Mà bà lão này tiếp tục bóc lột anh em bọn họ, em trai cũng là bởi vì bà già này mới chết đói, đáng tiếc cha còn chưa nhận rõ bộ mặt thật của bà già này.