Thời Khắc Rung Động

Chương 27

Bên trong một căn phòng lạnh lẽo có một cô gái nhỏ đang nằm co ro dưới sàn nhà, cũng không biết là cô đã ngủ thϊếp đi từ bao giờ, ngay cả chiếc váy của ngày hôm qua vậy mà vẫn còn chưa thay ra, đã khô từ lâu.

“Cạch!”

tiếng mở cửa vang lên nhưng Tiểu Nguyệt dường như không nghe thấy, hơi thở có chút nặng nề, dường như là đã bị sốt.

Hồ Tuyên chậm rãi bước đến, vì nằm trên sàn nhà nên tiếng bước chân càng lúc càng rõ, càng lúc càng đến gần khiến cho Tiểu Nguyệt giật mình, cô chậm rãi mở mắt, vừa ngẩng đầu lên.

“Chát!”

“Đồ đê tiện!” Cô ta bực tức mắng cô còn chửi cô là đồ đê tiện, đồng thời nắm lấy tóc cô, kéo cô đứng dậy: “Tao còn cho rằng mày là một kẻ ngốc không đáng để tao tốn công tốn sức, vậy mà không ngờ mày lại phá hỏng kế hoạch của tao, còn khiến tao xém bị Nhất Thành hiểu lầm. Hôm nay… tao sẽ không tha cho mày đâu, tao phải để cho mày biết sợ là gì.”

Tiểu Nguyệt vùng vẫy, cô muốn đẩy cô ta ra nhưng sức lực bây giờ của cô lại không đủ: “Á! Buông tôi ra! Buông ra!”

“Chát!”

“Còn dám hét?”

“Đồ xấu xa, cô… cô là đồ xấu xa!”

“Chát!”

“Mày nói lại lần nữa xem?”

Tiểu Nguyệt vốn dĩ là một cô gái mỏng manh, yếu đuối nhưng đứng trước kẻ xấu cô lại không chịu khuất phục, cô cắn chặt môi, không để cho bản thân rơi nước mắt mặc dù bị đánh đau đến mức hai má sưng đỏ, in lại dấu tay, cô hạ thấp giọng, hai tay siết chặt: “Cô là mụ phù thủy ác độc.”

Hồ Tuyên nhếch môi cười đem lại một cảm giác lạnh lẽo, trong đáy mắt cô ta như hiện lên màn đêm vô tận, có chút điềm đạm nhưng lại khiến người ta phải kinh sợ không biết tiếp theo cô ta sẽ lại làm gì.

“Ác độc? Vậy thì tao sẽ cho mày trải nghiệm thử như thế nào mới gọi là độc ác.” Cô ta nắm tóc cô kéo vào bên trong phòng tắm, đồng thời cho nước chảy đầy bồn.

Trong không gian yên tĩnh, tiếng nước chảy ào ào đem lại một cảm giác rợn người, cơ thể cô bắt đầu run lên, cô muốn chạy ra ngoài.

Nhưng cô chỉ vừa xoay người lại thì đã bị cô ta gạt chân, té ngã xuống sàn.

“Á!” Tiểu Nguyệt nhanh chóng bò dậy, cô lùi về sau, cố sức đứng lên nhưng hai chân lại mềm nhũn không có sức: “Đừng, đừng qua đây!!!”

Hồ Tuyên chậm rãi bước đến, vẻ ngoài xinh đẹp đó trái ngược với hành động man rợ của cô ta trong lúc này, sự kiều diễm của bóng đêm.

Cô ta cười lớn, đôi mắt hiện lên tia khinh thường: “La lớn lên, la lớn lên nữa đi! Nhất Thành đã ra ngoài rồi, không ai cứu được mày đầu.”

“Không… đừng… đừng đến đây… Á!!!” Đôi môi Tiểu Nguyệt tái nhợt, sợ đến mức không kiểm soát được sự run rẩy của bản thân.

Chợt, Hồ Tuyên bước nhanh đến, cô ta túm.lấy tóc của cô, kéo cô đến bồn tắm, nhận đầu cô xuống nước: “Đây là hậu quả của việc mày dám chống lại tao.”

Hai tay cô vùng vẫy, cô không thể thở được, cảm giác như đang rơi xuống đáy biển, đi vào cõi chết.

Hồ Tuyên thích thú cười, cô ta kéo cô lên: “Thế nào hả? Có thích không?”

Tiểu Nguyệt thở hổn hển, vẻ mặt kinh sợ đến mất hồn, cô mấp máy môi, giọng thều thào: “Đừng… đừng mà!”

“Đừng? Đáng lẽ ra tao chỉ muốn chơi đùa với mày thôi, không định sẽ hành hạ mày, tất cả là do mày không biết yên phận, muốn trách thì trách bản thân mày quá đần độn.” Vừa dứt lời cô ta lại dìm Tiểu Nguyệt vào bồn tắm, hành động này như cực hình thời xưa, vô cùng tàn ác.

“Ưm… ưm…” Tiểu Nguyệt liên tục dãy dụa muốn ngóc đầu lên nhưng lại bị cô ta đè xuống khiến cho cô đã uống không ít nước, thống khổ và bất lực.

Một lúc sau, Tiểu Nguyệt không còn vùng vẫy nữa, hai tay buông lỏng, khi này Hồ Tuyên mới buông cô ra.

Tiểu Nguyệt vì bị sặc nước mà ho sặc sụa, hơi thở yếu ớt, xém chút nữa thì đã bị cô ta dìm chết.

Hồ Tuyên đứng thẳng người dậy, cô ta nhìn cô bằng nửa con mắt, giọng lạnh lẽo rùng rợn: “Đây chỉ mới là cảnh cáo, nếu mày còn dám chống đối lại tao, tiếp cận Nhất Thành, thì hình phạt dành cho mày không chỉ là như vậy đâu.”

“Rầm!”

Nói xong cô ta liền xoay người bỏ đi, để cho Tiểu Nguyệt nằm chật vật dưới sàn nhà lạnh ngắt, người không ra người, ma không ra ma, tóc tai rũ rượi, hơi thở mỏng manh.

“Mẹ ơi… Tiểu Nguyệt muốn đi tìm mẹ! Ở đây… lạnh quá… không có ai… ôm lấy Tiểu Nguyệt.”