Sáng hôm đó, trong bàn ăn sáng, Cao Nhất Thành xem như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn cùng Hồ Tuyên ngồi chung một bàn ăn. Tuy anh cái gì cũng không nói nhưng dáng vẻ ảm đạm và lạnh lẽo đó khiến cho bầu không khí vô cùng nặng, làm cho Hồ Tuyên có cảm giác ngột ngạt.
Cô ta lén lút nhìn anh, lên tiếng phá vỡ bầu không khí: “Nhất Thành… anh sao vậy? Có phải là anh đang giận em không?”
Anh nhẹ nhàng đặt nĩa xuống, thanh lịch lao miệng, giọng trầm thấp: “Tại sao tôi phải giận em? Em đang cảm thấy chột dạ à?”
Anh không muốn trực tiếp hỏi cô ta về chuyện bát canh tối qua mà muốn cô ta chủ động đề cập đến, chủ động nói thật với anh. Còn nếu không, e rằng mối quan hệ này của anh và cô ta đã có thể đặt dấu chấm hết.
“Em… thật ra em chỉ bỏ một ít đồ bổ vào canh, không ngờ nó lại có tác dụng đến vậy. Thật đó, em không cố ý đâu.” Cô ta vươn tay ra muốn nắm lấy bàn tay anh nhưng còn chưa chạm vào được thì anh đã cố tình tránh né, nâng ly nước lên uống.
“Hồ Tuyên, tôi ghét nhất là những kẻ nói dối, tốt nhất là em nên thành thành thật thật mà trả lời tôi.” Anh hỏi: “Rốt cuộc em đã bỏ gì vào canh?”
Tay cô ta hơi run lên, môi dưới cắn chặt, cô ta không ngờ anh lại cắn chặt chuyện này không buông, còn muốn hỏi tội cô. Không lẽ là vì Tiểu Nguyệt sao? Vì người uống canh là cô nên anh cảm thấy tức giận, cảm thấy thương xót cho cô?
“Em… thật ra em cũng chỉ muốn đến gần anh thêm một chút, được một lần ân ái cùng bạn trai của mình, như vậy cũng là sai sao?” Cô ta rưng rưng, giọng ngọt ngào mang theo sự nức nở khiến cho người ta cảm thấy thương cảm, không nỡ nặng lời.
Nhưng anh là Cao Nhất Thành, sao của thể vì vài lời nói của cô ta mà mềm lòng, anh trầm mặc: “Em gấp gáp muốn lên giường của tôi đến vậy sao? Trước đây em đâu phải là kiểu phụ nữ như vậy? Hay là… em muốn tôi chịu trách nhiệm với em?”
Con ngươi cô ta co lại đầy kinh ngạc, cô ta không ngờ lại bị anh nói trúng tim đen, chột dạ mà tức giận: “Nhất Thành, sao anh có thể nghĩ em như vậy chứ? Nếu không phải vì anh lạnh nhạt với em, từ chối em thì em có cần làm như vậy không? Em biết em sợ hãi, không có cảm giác an toàn đến mức nào không? Lỡ như một ngày nào đó anh không muốn ly hôn, anh bỏ rơi em thì phải làm sao? Em yêu anh như vậy, trao cả tấm lòng mình, nhưng lại không thể nhận lại được bất cứ thứ gì sao?”
Nghe những lời nói của Hồ Tuyên, lòng ai có chút dao động, nhưng trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của Tiểu Nguyệt.
Cô cũng sợ bị bỏ rơi, sợ sẽ không có ai thương cô, ngày ngày cô đều như bước trên băng mỏng, đến ngủ cũng không có cảm giác an toàn mà phải cuộn người lại, co ro tự ôm lấy thân mình.
Cô nói cô thích anh, cô còn nói chỉ cần nhìn thấy anh hạnh phúc thì cô cũng hạnh phúc, không đòi hỏi tình yêu từ anh cũng không mong rằng anh sẽ thích mình.
Không những vậy, anh còn nhớ dáng vẻ của cô vào tối qua, mặc dù khó chịu, mặc dù bị du͙© vọиɠ vây hãm nhưng ánh mắt cô nhìn anh lại vô cùng thuần khiết, một chút tạp niệm cũng không có. Còn lúc cô ôm anh, hôn anh, anh có thể cảm nhận được rõ ràng sự căng thẳng và run rẩy của cô, không hề có ý định làm càng, cô rụt rè, hoảng sợ, do dự, không khác nào một đứa trẻ đang hoảng y, cần sự bảo vệ, an ủi từ anh.
Nhưng khi đó, anh đã mắng cô, đã đẩy cô ra, dùng nước lạnh xối lên thân thể mỏng manh của cô, một chút nhu tình cũng tiếc không dành cho cô, tàn nhẫn đến mức khi nghĩ lại ngay cả bản thân anh cũng phải suy ngẫm, không thể điềm nhiên như vẻ ngoài vốn của mình.
“Hồ Tuyên, em khiến cho tôi cảm thấy thật thất vọng. Tôi cứ nghĩ em sẽ không giống với những người phụ nữ khác, tôi cho rằng em là một người hiểu chuyện, đủ kiên nhẫn và tin tưởng tôi.” Anh chậm rãi đứng dậy, ảm đạm nhìn cô ta: “Có lẽ cả tôi và em đều cần thời gian để bình tĩnh lại.”
“Nhất Thành, em cũng chỉ vì quá yêu anh mà thôi, anh không thể suy nghĩ cho em dù chỉ một chút sao? Em đã cãi lời ba mẹ để đến bên anh, bất chấp cả những lời dị nghị từ bên ngoài và cả em gái của anh, vậy mà anh lại đi đánh đồng em với những người phụ nữ ngoài kia?” Cô ta cảm thấy mình có chút quá quắc, nhanh chóng đều chỉnh lại tâm trạng, uất ức cúi đầu: “Em biết lần này em thật sự đã làm sai, đã khiến anh không vui, nhưng anh có thể đừng hiểu lầm tấm chân tình của em, xem em là kẻ xấu không? Người khác có thể nói em sao cũng được, em gái anh chửi mắng em ra sao em cũng không màng, em chỉ cần anh tin em, hiểu cho em, như vậy là đủ rồi.”
“Trước giờ tôi luôn tin tưởng em, nếu tôi đã quyết định nắm tay em đi trên con đường phía trước thì tôi nhất định sẽ không để em chịu thiệt thòi, tôi sẽ cho em một danh phận xứng đáng mà em nên có. Vậy nên em không cần phải làm bất cứ điều gì, cũng không cần nôn nóng hay lo sợ về những vấn đề nhỏ nhoi đó. Em có hiểu ý tôi không?”
Hồ Tuyên gạt đi nước mắt, cô ta vui vẻ ôm lấy eo anh: “Ừm, em biết mà, em biết anh là người tốt với em nhất, sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.”
“Ừm.” Anh khẽ giọng sau đó hôn lên trán của cô ta, chỉ là cảm giác này có chút không đúng, không vui vẻ cũng chẳng hạnh phúc hay ngọt ngào mà chỉ đơn thuần là một cử chỉ thán mật qua loa cho có lệ, cảm giác vô cùng mông lung, không tìm ra được nguyên do.
Nhưng cô ta có vẻ vẫn chưa nhận ra được sự khác thường của anh, vui vẻ nói: “Em sẽ chờ anh về.”