Tôn Lan Thục căn bản không ngờ tới Kỷ Liễm lại có ý định như vậy.
Có một câu bà ta nói không sai, Kỷ Liễm với những suy nghĩ cực đoan như vậy đúng là một tên điên chính hiệu.
Kỷ Liễm bình tĩnh tiếp nhận trừng phạt, giống như mọi lần, giống như những lời trách móc vô tình mà những người lớn kia dành cho cậu.
Hạ Sanh nắm chặt lấy vạt áo Kỷ Liễm, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người ba người lớn.
Bé con nhạy cảm nhận ra trạng thái của Kỷ Liễm không đúng lắm, trong lòng sốt ruột, không kìm được liền hét lớn về phía Tôn Lan Thục: “Đồ nói dối!”
Ba người lớn có mặt đều sững sờ.
Hạ Sanh siết chặt nắm đấm nhỏ, đôi mắt đỏ hoe: “Dì nói dối! Ba nhỏ chưa từng bắt nạt con!”
Từ khi Hạ Sanh có ký ức, bé đã không có nhiều ký ức về mẹ, bé chỉ nhớ vòng tay ấm áp của người phụ nữ và tiếng gọi “con yêu” đầy yêu thương, còn ấn tượng thực sự về hai chữ người thân lại toàn là những hồi ức không vui.
Trẻ con là nhạy cảm nhất, cũng tỉ mỉ hơn rất nhiều người lớn, giống như Hạ Sanh, bé có thể cảm nhận được sự bài xích của những người lớn nhà họ Hạ đối với mình.
Trước đây Hạ Sanh không hiểu, tại sao lúc ba ở bên cạnh bé, các cô chú kia lại tươi cười niềm nở với bé, ba vừa rời đi, họ lập tức trở mặt, con cái của họ luôn lén lút gọi bé là đứa con hoang.
Mãi cho đến khi cô bảo mẫu giải thích lý do cho bé, bé mới hiểu tại sao những người lớn kia lại không thích bé, cũng biết được đứa con hoang có nghĩa là gì.
Bởi vì bé không phải là con của mẹ, cũng không phải là con ruột của ba.
Bởi vì sự tồn tại của bé sẽ cướp đi tài sản quý giá nhất của họ.
Cô bảo mẫu nói cậu bé là kẻ trộm, bé rất buồn, cũng rất tủi thân.
Bé chưa từng trộm đồ, sau này cũng sẽ không trộm đồ của người khác.
Bé muốn nói với ba, bé không cần những thứ đó nữa, bọn họ có thể đừng ghét bỏ bé nữa được không, đừng đuổi bé khỏi bên cạnh ba nữa.
Cô bảo mẫu nói với bé, công việc của ba đã rất bận rồi, nếu bé còn gây thêm phiền phức cho ba, ba sẽ không thích bé nữa.
Hạ Sanh tận mắt nhìn thấy sự mệt mỏi của Hạ Minh Trầm, bé không hoàn toàn tin lời cô bảo mẫu nói, mà là tin tưởng Hạ Minh Trầm đã rất mệt mỏi rồi, bé không muốn tăng thêm gánh nặng cho ba.
Bé biết, ba đã phải nỗ lực rất nhiều để giữ bé ở lại bên cạnh.
Bé phải làm một đứa trẻ ngoan, để ba càng thêm yêu thích bé, như vậy sự kiên trì của ba mới có ý nghĩa.
Vì vậy, bé chưa từng mách lẻo Hạ Minh Trầm một lần nào, bé có thể nhịn, nhịn đến khi lớn lên, bé sẽ có năng lực đối phó với những kẻ đã bắt nạt bé.
Mỗi đêm trước khi đi ngủ, bé đều cầu nguyện, hy vọng có thể nhanh chóng lớn lên, nếu có thể, bé hy vọng vừa mở mắt ra đã trở thành người lớn, nhưng bé lại không hy vọng bản thân lớn nhanh như vậy, như vậy ba sẽ già đi mất.
Hạ Sanh cứ nghĩ bản thân phải chờ rất lâu rất lâu, mới có thể nhìn thấy ánh sáng, không ngờ, tia sáng đó lại nhanh chóng chiếu rọi lên người bé như vậy.
Bé phải nắm bắt tia sáng khó khăn lắm mới xuất hiện này, không thể để nó vụt mất.
Cô bảo mẫu có một số lời nói không sai, ba nhỏ trước kia quả thật có bắt nạt bé, nhưng mà, ba nhỏ bây giờ rất tốt, bé thích ba nhỏ bây giờ.
Bé không hy vọng ba lớn hiểu lầm ba nhỏ bây giờ, cho nên, bé đã nói dối ba.