Bây giờ bà ta chỉ hối hận, Kỷ Liễm không đánh Hạ Sanh, nếu bà ta có video bằng chứng Kỷ Liễm đánh Hạ Sanh, thì cũng không cần phải lo làm sao để Hạ Minh Trầm tin tưởng bà ta nữa.
Hạ Minh Trầm không ngắt lời Tôn Lan Thục lải nhải, cũng không lộ ra biểu cảm mà Tôn Lan Thục tưởng tượng, anh tập trung nhìn chàng trai trẻ thấp hơn anh nửa cái đầu trước mặt.
Kỷ Liễm im lặng đến lạ thường, cũng bình tĩnh đến lạ thường, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh đèn trắng của gara, đường nét khuôn mặt như được phủ một lớp men sứ màu bạc, hàng mi dài rậm rủ xuống một cách uể oải, cả người trông có vẻ ủ rũ, cậu giống như không nghe thấy lời Tôn Lan Thục nói, không hề phản bác, lại giống như là ngầm thừa nhận.
Tối hôm trở về nước, trong xe nhìn thấy cảnh giằng co trong biệt thự, Hạ Minh Trầm lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác thế giới quan sụp đổ là như thế nào.
Đợi đến khi anh hoàn hồn, tài xế đã nghe theo lời anh, quay đầu xe dừng lại ở nơi cách biệt thự không xa.
Hạ Minh Trầm dành chút thời gian để trấn tĩnh và suy nghĩ, cuối cùng vẫn không quyết định quay về biệt thự, anh chắc chắn, bây giờ quay về, sự thật anh muốn biết sẽ càng rời xa anh hơn.
Vì sự thay đổi kỳ lạ của Kỷ Liễm và Tôn Lan Thục, Hạ Minh Trầm bắt đầu chú ý đến hai người họ.
Anh bảo Tiêu Mặc lấy cớ đến thăm Hạ Sanh, nhân tiện lắp đặt camera giám sát ở những góc khuất trong biệt thự.
Mấy ngày nay, Hạ Minh Trầm đặc biệt tạm dừng công việc, chuyển đến căn nhà bên cạnh ở, vừa xem camera giám sát, vừa để ý động tĩnh trong và ngoài biệt thự, cũng chính vì vậy, bây giờ anh mới biết được lời nói của Tôn Lan Thục có bao nhiêu phần trăm là thật, biết được Kỷ Liễm không tệ như lời Tôn Lan Thục nói.
Hạ Minh Trầm nhíu mày, không hiểu tại sao Kỷ Liễm không giải thích.
Kỷ Liễm cúi đầu, ôm chặt lấy Hạ Sanh, như thể đang cầu cứu đứa trẻ yếu ớt trong lòng, dáng vẻ này ngược lại càng giống người bị bắt nạt hơn.
Hạ Minh Trầm bỗng nhiên cảm thấy Kỷ Liễm như vậy thật đáng thương, khiến người ta muốn yêu thương.
Nhận ra suy nghĩ này, anh hơi kinh ngạc, cảm thấy bản thân chắc là bị điên rồi.
Khác với hai người kia mỗi người một tâm tư, trong lòng Kỷ Liễm lại vô cùng bình tĩnh, bởi vì, cục diện hiện tại là do một tay cậu tạo nên.
Ngay từ ngày đầu tiên xuyên đến đây, Kỷ Liễm đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất, đồng thời quyết định đi một con đường mạo hiểm.
Cậu cố ý chọc giận Tôn Lan Thục, trước đó cũng cố ý diễn kịch cho Tôn Lan Thục xem, khiến Tôn Lan Thục tưởng rằng cậu rất sợ Hạ Minh Trầm biết được bộ mặt thật của mình.
Kỷ Liễm nghĩ, cho dù cậu có thể tiêu hủy những bằng chứng kia của Tôn Lan Thục, nhưng tổn thương mà nguyên chủ gây ra cho Hạ Sanh đã tạo thành, cậu không thể xóa bỏ được.
Cậu không có cách nào giải thích với Hạ Sanh và Hạ Minh Trầm, cậu không phải là nguyên chủ, cậu không cho rằng họ sẽ tin lời cậu nói.
Coi như là cái giá phải trả cho việc chiếm hữu cơ thể này, cậu có thể thay nguyên chủ gánh vác trách nhiệm này.
Cậu đã cố ý tìm hiểu qua, nếu Hạ Minh Trầm muốn kiện cậu, cậu nhiều nhất là ngồi tù mấy năm, đợi ra tù rồi sống thật tốt là được.
Kỷ Liễm đã từng trải qua những môi trường khắc nghiệt hơn thế này nhiều, cậu căn bản không sợ ngồi tù, đối với cậu mà nói, cuộc sống trong tù giống như thiên đường hơn, có ăn có mặc còn có thể học tập.
Quan trọng nhất là, ở trong đó mấy năm, còn có thể giúp cậu tránh được những tình tiết tiếp theo trong truyện, cậu không muốn đối phó với đám người nhà họ Kỷ kia, càng không muốn đối phó với gia đình ruột thịt của nguyên chủ.
Cậu trước nay không giỏi đối phó với những thứ này, huống chi là người nhà xa lạ.