Dù phối hợp ăn ý vẫn mất gần một ngày mới thu thập xong, ngay cả cơm trưa cũng chỉ nấu chút mì sợi ăn qua loa cho xong bữa. Nhưng chỉ Sở Sở có không gian hậu thuẫn mới cảm thấy đây là qua loa thôi. Đối với Trịnh Hiên mà nói, có thể ăn no là tốt lắm rồi, quan trọng là ăn cùng ai, ví dụ như bát mỳ sợi giữa trưa hôm nay chính là bát mỳ sợi ngon nhất mà hắn từng ăn trong hơn hai mươi năm qua.
Nhìn sắc trời, đã sắp tối rồi.
Nể tình người đàn ông này giúp cô làm việc cả một ngày, đến lúc ăn cơm lại đuổi người đi thì không hay cho lắm. Thôi, buổi tối làm mấy món ngon coi như cảm ơn anh ta hôm nay đã hỗ trợ vậy.
Sở Sở thầm nghĩ, bèn nói với Trịnh Hiên “Này! Anh ở đây đợi tôi một chút, tôi đi ra ngoài lấy ít đồ rồi quay lại.”
“Trịnh Hiên.” Sở Sở vừa dứt lời đã nghe thấy Trịnh Hiên nói.
Gì cơ? Sở Sở còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy Trịnh Hiên nói tiếp “Em có thể gọi anh là anh Hiên.”
Sau khi nghe xong những lời này, phản ứng đầu tiên của Sở Sở chính là bất giác run rẩy khoé miệng, sau đó xoay người đi ra ngoài mà không nói lời nào. Nhưng cô lại nghĩ thầm trong lòng “Đầu óc người này chắc chắn là có vấn đề.”
Mà sau khi Sở Sở đi ra ngoài thì Trịnh Hiên cũng đóng cửa lại, đi sang nhà bên cạnh.
Từ buổi sáng Sở Vân Liệt ở phòng bên cạnh vẫn luôn đợi chiến hữu kiêm anh em tốt của mình, nhưng đợi đến khi trời sắp tối thui rồi vẫn chưa thấy bóng người. Ngày hôm qua trước khi ngồi xe rõ ràng đã nói là sáng hôm nay đến, chẳng lẽ một người đàn ông trưởng thành còn có thể bị lạc đường hay sao?
Mới vừa nghĩ như vậy đã trông thấy Trịnh Hiên đi đến, anh hưng phấn tiến lên đánh một quyền vào vai hắn “Cậu được lắm, mau khai thật đê, rõ ràng nói sáng nay sẽ đến, cả ngày nay cậu chạy đi đâu? Đừng nói là… cậu bị lạc đường hả?”
Trịnh Hiên chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngồi xuống ghế đằng sau Sở Vân Liệt.
“Bên cạnh là nhà của chị dâu cậu, ngày thường nên quan tâm hỗ trợ chút.”
Sở Vân Liệt vừa định trêu ghẹo người anh em tốt này của mình vài câu, nghe hắn nói vậy sợ tới mức suýt chút nữa ngã phịch xuống đất.
Đù, cây vạn tuế già vạn năm này cũng có ngày nở hoa cơ à!
“Mau khai thật cho tôi, theo đuổi từ bao giờ đây?”
“Hôm nay.”
Hai chữ bình tĩnh khiến Sở Vân Liệt nghe xong chỉ muốn chửi má nó. Chính mình ngồi nhà đợi cả một ngày trời, thế mà người ta lại sang bên cạnh theo đuổi gái nhà lành.
“Nhưng mà, người anh em, cậu đúng là đã im lặng thì thôi, lên tiếng thì chỉ có kinh người, mới một ngày đã theo đuổi được người ta rồi.”
“Chỉ có điều em gái nhà bên cạnh cũng không đơn giản đâu, ngày hôm qua mới mua lại nhà ở từ Lưu lão đầu, căn nhà kia ít thì cũng phải mấy chục nghìn.”
Lúc này Trịnh Hiên mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, thì ra căn nhà kia là do Sở Sở mua, xem ra cô gái mà hắn coi trọng có bí mật, nếu không thì một cô gái mới vừa từ nông thôn ra ngoài sao có thể mua nổi một căn nhà mấy chục nghìn tệ.
Nghĩ vậy, nội tâm Trịnh Hiên đột nhiên dâng trào một cơn bực bội, người con gái xuất sắc như vậy có thể nhìn trúng bản thân hắn chắc?
Không đợi Sở Vân Liệt nói chuyện, Trịnh Hiên đã lên tiếng “Tôi đi xem chị dâu cậu đi đâu đây, tối nay sẽ quay lại đây ngủ sau.” Nói xong bèn nhấc chân đi ra ngoài.
Khi Trịnh Hiên trở về thì trông thấy một khung cảnh, thiếu nữ ngồi trên ghế ở sân nhà yên tĩnh nấu ăn, dư vị của hoàng hôn ánh vào trên người thiếu nữ, có vẻ vừa yên bình lại vừa ấm áp. Lúc này Trịnh Hiên chợt nghĩ, đời này chính là cô ấy, cho dù ra sao thì hắn cũng sẽ không buông tay. Nếu trước kia là muốn chịu trách nhiệm, vậy thì giờ phút này, cuộc đời này, lần đầu tiên hắn có cảm giác muốn cùng cô ấy cộng độ cả đời.
Lúc Sở Sở lấy cớ đi lấy đồ bèn tranh thủ vào không gian mang một vài đồ vật thường dùng ra ngoài.
Truyện được đăng độc quyền tại s1apihd.com.
Thư Nhiễm xin cảm ơn sự ủng hộ của quý độc giả!