Mười mấy tuổi đã bắt đầu học, như vậy chắc chắn là biết nấu nướng rồi.
Thẩm Hiếu Trân ngẫm nghĩ, nếu nấu ăn mà để bọn họ làm thì hơn một giờ chưa chắc đã được ăn.
Thôi công việc cứ phân chia theo năng lực đi, không biết Lâm Mỹ Khê có chịu không?
"Chị muốn định để mọi người thay phiên nấu nướng, vậy thì sau này chuyện nấu nướng của cả bốn người chúng ta giao cho em, quét tước rửa bát thì em không cần lo, em thấy có được không?"
Người biết nấu ăn thì chẳng mấy ai thích rửa bát, nhất là mùa đông.
"Chị Hiếu Trân, chị phân công rất hơp lý, em hoàn toàn bái phục. Vâng, sau này cứ để em nấu nướng cho."
Hai người phối hợp dọn dẹp khiến bếp dần trở nên sạch sẽ.
Thẩm Hiếu Trân còn lau cả cửa sổ mờ mịt đầy dầu mỡ, dù sao chẳng so đo ai làm nhiều hơn ai ít hơn làm gì.
Lâm Mỹ Khê thầm nghĩ: Tử địch trong tiếng lòng của chị gái cũng đâu khó ở chung đến thế.
Vả lại chị ấy bố trí công việc hợp lý và lô gic nữa.
Có điều với tính cách của chị cô, đúng là sẽ không nghe lời ai hết, hai người bọn họ đối đầu nhau thực tế là do không hợp tính cách mà thôi.
Sau khi vệ sinh dọn dẹp xong, Hứa Chu Việt gánh ba lần nước mới đổ đầy lu, bèn lập tức đặt mông ngồi bịch xuống đất, vừa đói lại vừa mệt.
Ngu Tâm Nhụy còn làm nũng: "Anh Hứa à, phiền anh gánh ít nước giúp em có được không?"
Lâm Mỹ Khê cảm thấy như vậy sẽ khiến anh ta chết mệt, bèn nói với Ngu Tâm Nhụy rằng tuy bốn người bọn họ nấu nướng chung, nhưng không khiến Hứa Việt Chu chịu thiệt.
"Tất cả mọi người đều là thanh niên trí thức, chẳng có ai là cu ly của ai, cô cứ dùng nước ở lu của chúng tôi trước đi.
Khi dùng hết nước rồi, đám con gái chúng ta cũng phải cùng nhau đi ra sông gánh nước."
Hứa Việt Chu vội nói không sao không sao.
Thẩm Hiếu Trân bèn nói:
"Lượng nước cho năm người thật sự không thể để một mình cậu đi gánh về được, sẽ mệt chết mất.
Bốn nữ đồng chí cơ mà, cậu không giúp được đâu, bọn tôi sẽ tự gánh nước ăn."
...
Buổi chiều, đội sản xuất đưa lương thực tháng này cho năm người tới khu nhà.
Thẩm Hiếu Trân để lương thực cho bốn người cho cả vào vò gạo.
"Ăn nhiều ăn ít thế này thì phân chia kiểu gì?" Chị ta phát sầu.
Lâm Mỹ Khê vỗ ngực nói:
"Lấy bao nhiêu gạo, nấu bao nhiêu cơm thì trong lòng em đều cân đo đong đếm hết, dựa theo lượng cơm của mọi người, tôi sẽ lấy gạo ra từ các túi, không chênh lệch là bao, mọi người cứ yên tâm."
Ngu Tâm Nhụy không muốn ăn chung là vì sợ bị thiệt vì lượng ăn ít của mình.
Cô ta cười khẩy: "Mặt dày, bốc phét không sợ lộ."