Sau Khi Thành Người Cản Thi, Tôi Trở Nên Vô Địch

Chương 4: Người cản thi Tương Tây

Dịch + biên: Tam ca ba bóng trắng

Sắc mặt của ông Hàn cũng rất khó coi.

Nhưng lúc ấy tôi lại không để ý lắm, một lèo kể hết từ đầu đến cuối toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra.

Nghe tôi nói xong, sắc mặt ông Hàn còn khó coi hơn nữa.

Ông ấy nhìn tôi chằm chằm nửa ngày mới lắc đầu nói.

“Tôi hiểu rồi, nhưng mà nói một câu thật lòng, với chút đạo hạnh này của tôi không cách nào đối phó nổi với khởi thi đòi mạng đâu.”

“Bạch Tiểu Hiên, cậu cầm lấy thứ này, coi như quà tôi tặng cậu, nó có thể giúp cậu giữ mạng được một lần.

Còn cậu muốn sống thì phải tìm cách khác thôi.”

Tôi ngơ ngác nhận lấy món đồ ông Hàn đưa tới.

Đây là một thứ giống hệt như người giấy.

Chỉ là lời ông Hàn vừa nói khiến tôi càng thêm lo sợ, Hứa què nói ông Hàn nhất định sẽ có cách, ông ấy cũng là đại tiên duy nhất quanh đây.

Nếu ông ấy cũng không thể cứu được tôi, vậy chẳng phải kết cục của tôi sẽ giống như Hứa què, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ thằng Vương Thiết Trụ khởi thi đến lấy mạng hay sao?

“Cậu đừng sợ quá, tuy tôi không thể cứu được cậu, nhưng có thể chỉ cho cậu hai con đường để đi.”

Ông Hàn nhìn tôi, giơ hai ngón tay lên.

Tôi giật mình ngồi thẳng dậy, vội hỏi xem hai con đường đó rốt cục là gì.

Sống vật vờ cũng còn hơn là chết, tôi thực sự không muốn chết, tôi còn chưa cưới vợ, càng không muốn chết trẻ thế này.

“Đừng nóng, cậu cứ từ từ uống miếng nước rồi nghe tôi nói đây.”

Ông Hàn nói một câu an ủi tôi, tôi cũng chỉ biết gật đầu, trước mắt lời chỉ điểm của ông Hàn là thứ duy nhất tôi quan tâm, ông ấy nói gì tôi sẽ làm nấy, tuyệt đối không dám bừa bãi.

“Hiện giờ việc đầu tiên là cậu phải biết được rốt cục tên Vương Thiết Trụ đó đã chết như thế nào, đây là điểm mấu chốt.”

“Bình thường, người chết như đèn đã tắt, chỉ khi có oán khí không thể tiêu tán mới có thể phát thi, khởi thi, mà Vương Thiết Trụ này mới một ngày đã tức bỏ qua khâu phát thi, nhảy thẳng tới khởi thi đoạt mạng, nhất định bên trong có ẩn giấu chuyện gì đó. Mà việc của cậu là phải mau chóng điều tra ra được, Vương Thiết Trụ vì sao mà chết.”

“Chỉ khi tra rõ được chân tướng thì mới có cơ hội xoay chuyển tình hình.”

Ông Hàn nghiêm túc nói.

Tôi gật đầu như giã tỏi.

Thật ra tôi cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.

Biểu hiện của nhà ông Vương cứ mờ mờ ám ám thế nào ấy, ở chỗ chúng tôi phàm là người chết, việc ma chay bình thường đều sẽ tổ chức rất long trọng, ấy thế mà nhà ông Vương lại sốt sắng dùng hẳn một nghìn đồng để thuê tôi làm quan tài ngay trong đêm, vừa đưa đến đã lập tức nhập liệm hạ táng ngay, chuyện này rất không bình thường.

Tôi dỏng tai lên, chuẩn bị nghe đến điều thứ hai.

“Việc thứ hai, nói khó thì là khó, nói dễ thì cũng rất dễ.”

“Tuy tôi tuy không cứu được cậu, nhưng dưới gầm trời này người tài ba dị sĩ cũng nhiều vô số kể, chưa hẳn là không có người đủ bản lĩnh cứu cậu. Mà theo như tôi được biết, trên đời này chí ít có năm loại người có thể cứu cậu.”

“Nam Mâu Bắc Mã, Tây Trùng Đông Táng.”

“Đây đều là những kẻ bản lĩnh có tiếng, chính là cây đa cây đề trong nghề, cấp bậc cao ngất ngưỡng, bọn họ chắc chắn có bản lĩnh này. Có điều những nơi này đều quá xa, cho dù cậu chịu đi, bọn họ cũng đồng ý giúp cậu thì thời gian cũng không còn kịp nữa.”

“Người giấy này tuy rằng có thể thế cho cậu một mạng, nhưng cũng chỉ được duy nhất một lần mà thôi, tránh được mồng một cũng không qua khỏi mười lăm. Mà ngoại trừ những người kia ra, ở Tương Tây chúng ta cũng chỉ còn một loại người có thể giúp cậu mà thôi.”

Ông Hàn nhìn thẳng tôi, khiến tôi cẩn thận ghi khắc ở trong lòng.

Tôi gật đầu lia lịa, vội vàng hỏi lai lịch người kia.

“Người cản thi.”

“Người cản thi ở Tương Tây.”

Ông Hàn nhắc lại.

Người cản thi ở Tương Tây?

Tôi chợt ngớ ra, vùng chúng tôi là một phần của Tương Tây, danh tiếng của người cản thi tôi cũng đã nghe qua không ít lần, chỉ là nghe nói hành tung của người cản thi vô cùng bí hiểm, ban ngày thì ẩn nấp, đến đêm mới xuất hiện, rất khó gặp được họ.

Tôi biết đi đâu mà tìm người cản thi giúp đỡ đây?

Nhưng khi tôi hỏi đến, ông Hàn lại lắc đầu, ý rằng ông cũng không biết.

Tôi lại hỏi thêm vài câu, sau đó hoang mang cắm đầu đi xuống núi, rõ ràng đang giữa ban ngày ban mặt, nắng đến vỡ đầu, nhưng chẳng hiểu sao nắng chiếu đến đâu người tôi lại lạnh sởn da gà đến đấy.

Trên đường về, có không ít người trong thôn chào hỏi tôi.

Nhưng tôi cũng chả buồn để ý.

Giờ ngoài chuyện làm sao giữ được cái mạng mình ra, tôi nào thiết tha gì những thứ không đâu khác.

Đúng lúc này, đột nhiên lão già điên lại từ đâu xông tới trước mặt tôi.

“Ông lượn đi cho tôi nhờ, tôi đang phiền muốn chết đây, không có gì cho ông ăn đâu.”

Tôi xua xua tay, muốn đuổi ông ta tránh ra chỗ khác.

Ai mà biết ông ta lại gào ầm lên, nắm lấy tay tôi vừa lôi vừa kéo, múa may không ngừng. Ông ấy vừa nhảy nhót vừa kêu gào, miệng thốt ra từng câu đứt quãng nhưng khiến tôi giật cả mình.

Câu mà ông ấy nói chính là…

“Kẻ đã chết lôi theo một người sống dở chết dở, đã chết đưa vào quan tài, còn sống cũng chỉ thừa lại nửa cái mạng.”

Tôi sững người, dừng bước quay lại nhìn lão già điên nọ.

Hôm qua lúc tôi với Hứa què đánh xe lừa về thôn, ông ấy cũng cản trước xe gào khóc mấy lời này, nhưng tôi khi ấy không để ở trong lòng.

Bây giờ, Hứa què đã chết rồi.

Ứng với lời nói của ông ấy, bị ném vào quan tài.

Người còn sống là tôi đây lại bị Vương Thiết Trụ khởi thi nhắm vào, chẳng phải là mất nửa cái mạng, sống dở chết dở hay sao?

Lẽ nào người có bản lĩnh mà ông Hàn nói tới lại là…

Là lão già điên này sao?

Sao lại thế được?

Cho dù đúng hay không, tôi cũng phải thử một lần, tôi chẳng để ý tới ánh mắt của những người khác, kéo lão già điên kia trở về cửa hàng mộc, đóng cửa lại thật cẩn thận.

Trong cửa hàng nhà mình.

Tôi quan sát lão điên nọ thật kỹ.

Nói đến lai lịch của ông ấy, tôi chỉ biết rằng ông chạy nạn đến đây, nhắc tới cũng lạ, đã bao nhiêu năm trôi qua, nhưng ông ấy chưa từng đau ốm lần nào.

“Này lão điên,có phải lão đã biết được chuyện gì rồi hay không?”

Lão điên nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.

“Hiên à, cậu tham tài mờ mắt phá hư quy củ, sợ là nửa cái mạng còn lại cũng không giữ được đâu.”

Lão điên cất giọng cười giễu cợt, giống như đánh đố tôi.

Nhưng bây giờ tôi cũng hất cách, bèn mếu máo cầu xin ông: “Lão điên à, tôi không muốn chết đâu.”

“Nể tình tôi bao nhiêu năm nay đối xử với lão không tệ, nếu lão thực sự có cách, xin hãy cứu tôi với.”

Lúc này tôi chỉ thiếu nước quỳ xuống dập đầu mà thôi.

Lão điên cười khà khà, hỏi ngược lại: “Hiên à, cậu đã chọc phải sát thần, trông chờ vào một lão ăn mày như tôi có thể làm được gì chứ?”

Lão già điên chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của tôi.

Vương Thiết Trụ nhất định sẽ tìm tôi đòi mạng, Hứa què cũng chết rồi, ông Hàn đã từng nói, trong vùng Tương Tây này, chỉ có người cản thi mới cứu được tôi thôi.

Đánh cược một lần vậy!

Tôi quỳ xuống trước mặt lão già điên dập đầu ba cái.

“Cháu có mắt mà không thấy Thái Sơn, ông đã từng cảnh báo nhắc nhở cho, nhưng cháu quá ngu dốt, nghĩ mãi mà không hiểu đạo lý trong đó.”

“Xin ông hãy cứu cháu với!”

“Sau này cháu xin làm trâu làm ngựa hầu hạ ông, dù chết cũng không dám từ nan.”

Tôi cầu xin ông ấy hết nước hết cái.