Sau Khi Thành Người Cản Thi, Tôi Trở Nên Vô Địch

Chương 3: Hứa què trong quan tài



Đầu óc tôi quay mòng mòng, cũng bất giác chạy nhanh hơn.

Tôi cũng biết sư phụ mà Hứa què nói, đó là tổ sư gia mà anh ta phải lạy vỡ đầu mới bái được khi còn làm tri khách, chẳng phải dưới quê có một câu cách ngôn như thế à?

Nói là từ xưa thiếu tiên chẳng thành thôn.

Mà ông Hàn sư phụ của Hứa què chính là đại tiên có tiếng ở vùng này, nhưng sau này bị hồng vệ binh viện lý do tuyên dương phong kiến mê tín đánh gãy chân, bấy giờ mới chọn cách ẩn cư giữ núi.

Phán đoán của Hứa què không sai.

Nếu như ba người họ Vương đã chết thật sự có liên quan đến Vương Thiết Trụ, vậy thì lần này chúng tôi chỉ có thể nhờ ông Hàn giúp đỡ thì mới thoát được.

Chúng tôi một đường chạy về phía sau núi, nhưng chạy một lúc, tôi lại cảm thấy có gì đó là lạ.

Bởi vì tôi thường xuyên đi con đường này, làm thợ mộc nên cũng thường vào rừng, sau núi có nhiều cây to, đương nhiên tôi cũng thường xuyên tới đó.

Nhưng không biết tại sao, đêm nay con đường này lại vô cùng xa lạ.

Chúng tôi cắm đầu chạy theo đường chính trong thôn, không biết từ lúc nào, ngoài cửa từng căn nhà xung quanh đều treo một chiếc đèn trắng.

Ánh đèn trắng toát, còn trắng hơn cả ánh trăng treo trên trời.

Mà ánh trăng trên trời cũng không bình thường, cứ mờ mờ ảo ảo như quầng trăng, tôi sống ở dưới quê từ nhỏ, đương nhiên cũng có nghe truyền thuyết về quầng trăng.

Xưa nay toàn liên quan tới mấy thứ không sạch sẽ cả.

“Anh Hứa, hay là tôi về nhà trước nhé, sao hôm nay tôi cứ thấy nao nao thế nào ấy?”

“Nếu đúng là Vương Thiết Trụ khởi thi lấy mạng thì hai chúng ta cũng đánh không lại, chi bằng cố chờ tới sáng rồi hãy tới sau núi tìm sư phụ của anh nhé? Dù sao bây giờ cũng sắp 2 giờ sáng rồi, chừng hai ba tiếng nữa là hừng đông rồi còn gì.”

Tôi nói xong lại không nghe thấy ai đáp lại.

Vừa nghiêng đầu qua, trái tim tôi giật thót một cái, phía sau nào còn bóng dáng của Hứa què nữa. Mà ánh đèn sáng vốn chiếu sáng cả con đường nay cũng biến mất, trước sau tối đen như mực.

Nói là đưa tay không thấy được năm ngón cũng không đủ.

Mà nơi ánh trăng chiếu xuống chỉ có con đường trước mặt tôi.

Má nó, tôi gặp ma thật rồi.

Tôi lại càng hoảng sợ hơn, tim đập dồn dập.

Mà đúng lúc này, sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân đều đều vang lên.

Tôi còn tưởng là Hứa què chạy tới nên há miệng định gọi một tiếng.

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì tôi đã cảm giác được có một luồng khí lạnh chui thẳng vào lòng bàn chân, chạy dọc lên cột sống, tiếng bước chân kia lại càng gần hơn, giẫm mạnh lên mặt đất.

Lúc này tôi cũng đã thấy rõ.

Mẹ nó, đây nào phải Hứa què, thứ đi tới cao chưa đến 160cm, mặc áo liệm màu đen, tuy vẫn không thể nhìn rõ mặt mày, nhưng tôi cũng kịp nhận ra cách ăn mặc giống hệt với Vương Thiết Trụ.

Lúc này tôi chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho Hứa què nữa.

Tôi gần như không chút do dự, vội vàng xông thẳng về phía trước, cũng chẳng quan tâm ở sau lưng là thứ gì. Nhưng tiếng bước chân kia lại như cái bóng theo hình, bám sát theo sau lưng tôi.

Mặc cho tôi cố gắng chạy nhanh cách mấy đi nữa cũng không thể cắt đuôi được nó.

Bỗng đâu, rầm một tiếng, tôi va phải thứ gì đó.

Tôi còn tưởng là mình hoảng hốt chạy không nhìn đường nên va vào cái cây nào, nhưng ngẩng đầu lên thì tôi lại sợ mất hồn mất vía, thứ ở trước mặt cao bảy thước sáu, đáy đen sơn đỏ, đây chẳng phải cái quan tài hôm qua tôi thức đêm làm ra hay sao?

Lớp sơn trên đó còn chưa kịp khô nữa.

“Vương Thiết Trụ, mày đừng có hù dọa tao, tao không sợ mày đâu.”

“Lúc còn sống mày chỉ là thằng nhát như thỏ đế, chết rồi cũng đừng có khởi thi dọa người ta như thế, có ngon thì mày ra đây đi, xem tao có dội nướ© ŧıểυ đồng tử chết cụ nhà mày hay không.”

Tôi bạo gan quát to, chuyện tới nước này rồi, sợ cũng vô dụng.

Hàm răng của tôi va vào nhau côm cốp, hai chân run lẩy bẩy, nhưng tôi vẫn cắn răng giơ chân đá lên cái quan tài chặn ở trước mặt, đạp cho nó bay ra thật xa.

Nhưng tôi chờ vài phút, “Vương Thiết Trụ” bám theo sau lưng tôi cũng chẳng tới lấy mạng tôi.

Tôi nín thở, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại, tôi bèn đặt mông ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc, lần này đúng là dọa cho tôi sợ vỡ mật.

Lại qua vài phút, tôi ngồi xổm dưới đất, rốt cuộc cũng lấy lại chút sức lực.

Cũng không biết rốt cuộc Hứa què thế nào rồi.

Thấy không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng tôi cũng nhớ tới an nguy của Hứa què.

Nhưng nếu tôi đã có thể chạy thoát, Hứa què lại rành mấy thứ này hơn tôi, chắc là sẽ an toàn thôi.

Nghĩ nhiều cũng thế, tôi đứng dậy chuẩn bị tiếp tục đi ra sau núi.

Hứa què nói, vụ này sợ là chỉ có ông Hàn ở sau núi có thể cứu chúng tôi, tiếp tục đi tìm ông Hàn vẫn đỡ hơn ngồi đây chờ chết.

Sau khi vơi bớt lo lắng, tôi nghĩ mà vẫn còn sợ hãi.

Nếu thứ đi theo sau tôi thật sự là “Vương Thiết Trụ”, nếu nó thật sự nhảy ra lấy mạng tôi, cái thân gầy còm chưa đầy 60kg của tôi sao có thể là đối thủ của nó được, chẳng phải chỉ còn nước bị rút gân lột da hay sao?

Tôi không dám chậm trễ nữa, tiếp tục đi lên phía trước.

Mà lúc đi ngang qua cái quan tài bị tôi đạp văng đi, tôi còn to gan nhìn vào trong thử.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái đã làm tôi sợ chết khϊếp.

Bên trong cái quan tài rộng mở kia chứa một thân hình cuộn tròn, mà nhìn cách ăn mặc thì đúng là Hứa què đã thất lạc khi nãy. Lúc này, anh ta đang cuộn tròn trong quan tài như một quả bóng, hiển nhiên đã không còn thở nữa.

Mà nhìn hình dạng của anh ta, mặt mày dữ tợn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không khác gì Vương Thiết Trụ.

Hứa què chết rồi.

Còn bị nhét vào trong quan tài của Vương Thiết Trụ vốn nên được hạ táng?

Tôi lập tức cứng đờ người.

Đầu ốc trống rỗng, chút can đảm khi nãy nay đã mất hết, bắp chân mềm nhũn ngã lăn ra đất hôn mê.

Lúc tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một gian nhà tranh, mà ở bên cạnh giường là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi đang ngẩn người nhìn chằm chằm ấm nước trên bếp.

“Ông Hàn?”

Tôi đánh bạo gọi một tiếng.

Ông Hàn giật mình lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của tôi thì đi tới an ủi.

“Không sao rồi, trời đã sáng rồi, cậu và Hứa Thanh tới tìm tôi sao?”

Hứa Thanh là tên của Hứa què.

Nghe vậy, tôi lập tức bật khóc.

“Ông Hứa, ông giúp cháu với, cháu không muốn chết. Anh Hứa, anh Hứa chết rồi, anh ấy chết rồi. Bị Vương Thiết Trụ gϊếŧ, bọn cháu không có làm gì cả, thật sự không có làm gì cả.”

Tôi khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.

Chuyện xảy ra ngày hôm qua thật sự đã dọa tôi sợ muốn chết, hơn nữa Hứa què chết không rõ ràng, tôi không phát điên đã là may rồi.

“Tôi biết, Hứa Thanh đã chết, bị nhét vào trong quan tài.”

“Chuyện này không liên quan gì tới các cậu, nhưng khởi thi lấy mạng không phải chuyện vài ba câu có thể nói rõ ràng được. Bạch Tiểu Hiên, cậu kể lại rõ ràng cho tôi nghe thử, nếu như có thể, tôi nhất định sẽ giúp cậu.”