Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tam Xuyên tỉnh giấc vì ánh nắng chói chang chiếu xuyên song cửa sổ. Anh chàng mở mắt ra, thấy người ngợm thoải mái khủng khϊếp. Từ sau khi đi làm bạt mạng, lâu lắm rồi anh chàng không có cảm giác này. Nhất là đoạn eo lưng, cứ như được thoát xác đổi xương vậy. Cơn đau nhức cứng còng ban đầu đã hoàn toàn bị thay thế, cảm giác sung sướиɠ vì được ấn chườm hẵng còn vương lại. Cơ bắp toàn thân, đặc biệt là chỗ bắp chân, không hề nhức nhối vì phải vận động ở cường độ cao…
Anh chàng ngồi dậy, tiếng nhắc nhở của hệ thống lập tức vang lên trong đầu.
【 Hệ thống: Ký chủ cậu dậy rồi hẻ? Tối qua Lục Lâm Trạch mát xa toàn thân cho cậu lâu ơi là lâu, săn sóc tận tình cặn kẽ! Cậu phê quá lăn ra ngủ tít mít luôn 】
Thẩm Tam Xuyên dụi mắt, phát hiện chiếc giường của Lục Lâm Trạch ở cạnh mình đã được dọn dẹp sạch sẽ, người ta cũng không ở trong phòng, vì thế ngẩng đầu đáp lại: “Sư đệ đúng là của báu.”
【 Hệ thống (mừng gớt nước mắt): Ký chủ, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi hẻ! Ma Tôn Lục Lâm Trạch trong nguyên tác đã rất chu đáo tận tâm rồi, nhưng tiến độ của bản gốc không nhanh bằng hai người bây giờ. Hồi đầu truyện gốc, hai người kèn cựa nhau rất căng, cậu thì thanh cao, ngài ấy lại bất hảo. Đoạn đầu đúng kiểu kịch bản nhìn nhau ngứa mắt điển hình, không ngờ chưa gì mà hai người đã…】
“Đừng hiểu lầm, tớ chỉ khen sư đệ là một đứa tử tế, đáng làm bạn thôi.” Thẩm Tam Xuyên đứng dậy duỗi người, “Ngủ thích thật, thấy thanh thản nhẹ nhõm cả người! Đâu cũng nhờ ơn Lục sư đệ!”
Anh chàng vừa dứt lời, thì bỗng nghe thấy tiếng đẩy cửa rất nhỏ. Lục Lâm Trạch đang bưng một mâm đồ ăn vào thật cẩn thận. Thấy Thẩm Tam Xuyên dậy rồi, hắn hiển nhiên hơi kinh ngạc… dù gì hắn đã đẩy cửa rất đỗi nhẹ nhàng kẻo tiếng ồn đánh thức Thẩm Tam Xuyên, nhưng không ngờ Thẩm Tam Xuyên lại thức giấc từ trước. Lục Lâm Trạch cong mắt cười nói: “Còn chưa tới giờ tu nghiệp, sao sư huynh không ngủ thêm lát nữa?”
Nói đoạn, hắn bưng mâm đồ ăn vào. Những món quà sáng đủ kiểu được bày trên mâm, phong phú đa dạng, nhưng lượng thức ăn mỗi loại không nhiều lắm: “Đệ luôn dậy sớm, nên vào bếp mang mấy món ăn về cho sư huynh. Có điều đệ chưa biết khẩu vị của sư huynh, nên lấy mỗi loại một ít. Sư huynh xem thử, coi có hợp ý huynh không?”
Sư đệ quả nhiên quý hóa quá! Còn sắp xếp bữa sáng đâu ra đấy thế này, chu đáo thật!
“Đã phiền sư đệ rồi, ta đi rửa mặt trước đã.” Thẩm Tam Xuyên nhìn mâm đồ ăn sáng ngon lành, vội vàng cảm ơn trước, rồi vào buồng trong rửa mặt. Lúc anh chàng rửa ráy sạch sẽ đi ra thì chợt phát hiện Lục Lâm Trạch đang sửa sang lại giường đệm giúp mình, bộ đồng phục tu tiên cũng được gấp gọn gàng đặt ngay ngắn trên giường…
Anh chàng nhớ tới lời hệ thống, Lục Lâm Trạch quả nhiên rất biết cách chăm sóc người khác. Có điều chẳng rõ ngày xưa cu cậu từng săn sóc ai, mà quen tay hay việc đến vậy…
Thẩm Tam Xuyên tuy đã 27 tuổi, nhưng bình thường anh chàng sống một mình khá búa xua. Mỗi ngày tăng ca xong về nhà thì đã 9-10h, không thể tự nấu, nên anh chàng toàn mua đồ ăn trên đường hoặc gọi ship về chống chế cho qua bữa. Còn bữa sáng thì, thi thoảng kẹt xe hay dậy muộn là anh chàng bỏ ăn luôn, nên mấy năm nay bụng dạ không được ổn lắm. Nghiêm trọng nhất là lần bị loét dạ dày, anh chàng đau đến độ không xuống nổi giường suốt một ngày giời.
Lục Lâm Trạch bày bát đũa xong, thấy Thẩm Tam Xuyên thẫn thờ đứng đó, thì nhẹ nhàng cất tiếng “Sư huynh” gọi anh chàng.
Thẩm Tam Xuyên tỉnh táo lại, bấy giờ mới hơi ngại ngùng nói: “Chỗ này nhiều quá, sư đệ ăn chung nhé?”
“Đệ đã ăn rồi, sư huynh ăn không hết cũng chẳng sao, sáng nay ra ngoài đệ gặp Vạn sư huynh, huynh ấy nói chương trình học và luyện tập của chúng ta trong khoảng thời gian này đều ở thôn Đào Nguyên. Cũng không cần tập hợp, cứ tự hoàn thành hết là được.” Lục Lâm Trạch cười tủm tỉm lấy một chiếc túi gấm nhỏ nhắn xinh xẻo ra, “Vạn sư huynh cho đệ túi Bát Bảo Linh Lung, đệ cũng đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho bữa trưa của chúng ta rồi. Nếu sư huynh không ăn hết, thì có thể gói bỏ vào túi, giữ đến trưa mình ăn chung.”
(Bát Bảo Linh Lung: Linh Lung là long lanh, bóng lộn, tinh xảo. Bát Bảo là tám món đồ quý hiếm. Chung quy lại là cái túi đựng được nhiều đồ, có thể dựa trên pháp bảo Tháp Báu Linh Lung của Lý Thiên Vương, có không gian rất lớn bên trong, nhét được cả người vào.)
Dứt lời, hắn vỗ chiếc túi Bát Bảo Linh Lung kia.
Thẩm Tam Xuyên thấy túi chỉ to bằng bàn tay, thì không kìm hãm được cơn tò mò, hỏi: “Túi bé xíu thế này, mà đựng vừa đồ ăn cho hai ta hả?”
“Trông nó bé vậy thôi, chứ bên trong có không gian vô biên đấy. Hơn nữa nguyên liệu nấu ăn để trong túi sẽ không bị hỏng, sư huynh khỏi cần lo lắng.”
“Không ngờ Vạn sư huynh lại hào phóng như thế, còn thoải mái tặng món đồ quý hiếm nhường này cho đệ.”
Lục Lâm Trạch gật đầu cười nói: “Quả vậy, nhưng Vạn sư huynh bảo đệ đừng nói với ai, kẻo người khác lại kêu huynh ấy thiên vị. Đệ chỉ kể cho mình Thẩm sư huynh thôi.”
“Được, ta sẽ không tiết lộ cho ai đâu.”
Lục Lâm Trạch hài lòng nhìn Thẩm Tam Xuyên, thấy anh chàng ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa, hắn lại đẩy mâm thức ăn tới gần anh chàng thêm một tẹo.
【???: Vạn Trọng Sơn lấy đâu ra túi Bát Bảo Linh Lung, đấy là thứ ta tặng cho nhóc mà! Mượn hoa cúng Phật đã đành, nhóc còn dám lấy món đồ quý hiếm như vậy làm hộp cơm à? Oắt con, nhóc phí phạm của giời quá rồi đấy! 】