“Nhưng…” Lục Lâm Trạch còn định lý luận tiếp, nhưng bị Thẩm Tam Xuyên cản lại, “Thái sư tôn nói quả không sai, đúng là con có hiểu biết rất ít về thuốc thang và châm cứu, không tinh thông bằng sư đệ. Để sư đệ học chế thuốc là được ạ, cách vài bữa con lại mang đồ ăn khuya đến cho hai người!”
“Ờ, được đấy! Thằng nhóc mi cũng biết ý phết, không tồi, không tồi.” Dã Thích Thượng nhân nhón mũi chân vỗ lên vai Thẩm Tam Xuyên, “Ban nãy ta nhìn nhầm rồi, mi nhanh nhạy hơn cái thằng đầu gỗ Thiên Lũng Cảnh kia nhiều!”
【 Hệ thống: Ký chủ, cậu tính làm gì thế? 】
Thẩm Tam Xuyên: Chẳng phải Dã Thích Thượng nhân là sư tôn của Thiên Lũng Cảnh sao? Nhất định ông ấy biết hết những việc về Thiên Lũng Cảnh và đồ đệ của ổng. Tớ định bẫy ông cụ nhiều tí, biết đâu có thể tìm hiểu được chân tướng vụ thầy trò trở mặt hồi xưa! Thế là lấy được điểm tích lũy rồi còn gì!
【 Hệ thống: … Hình như cũng hợp lý ra phết 】
Thẩm Tam Xuyên thầm lấy làm sướиɠ vui trong lòng: Bao giờ tích cóp đủ điểm tích lũy, tớ sẽ đổi biệt thự! Phê phải biết!
【 Hệ thống: Ký chủ, thật ra tui mạnh khoản gacha, chứ không rành trò tích lũy phát triển đâu… Hay là cậu cứ quay mười phát đã xem nào? 】
Thôi toang rồi, hình như ký chủ hoàn toàn không muốn quay gacha nữa, chỉ liều mạng tích cóp điểm tích lũy để đổi đình viện trong nội cảnh thôi, làm… làm thế chẳng phải là đít lộn lên đầu sao?
Thẩm Tam Xuyên: Lại lấy 100 điểm tớ cực khổ kiếm về để đổi mười quả “Chúc bạn may mắn lần sau” à? Đằng ấy hiểm lắm, y như trên mạng bảo vậy, Ngưu Ma Vương có tới đây cũng phải cày vài mẫu đất cho đằng ấy!
【 Hệ thống: Đừng mà, ký chủ, chuyện gì cũng thương lượng được á, thi thoảng tui cũng up rate gacha mà. Cậu phải tin tưởng vào bản thân chứ, quay phát ăn ngay không phải là mơ đâu 】
Thẩm Tam Xuyên: Tất cả cứ chờ tớ có nhà đã rồi tính tiếp! Chẳng ai có thể động vào điểm tích lũy dùng để mua nhà của tớ đâu!!!
【 Hệ thống: …】
Hình như lại tự tay bóp dái rồi…
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
【 Hệ thống: Nói thật nhá ký chủ, cậu thực sự không cần giữ điểm tích lũy bo bo vậy đâu. Dù gì sau này điểm cũng nhiều đến độ cậu không tin nổi mà, đúng không, Tôn thượng? 】
Lục Lâm Trạch: Ờ.
Thẩm Tam Xuyên: ?
Thẩm Tam Xuyên về đến phòng thì mệt đến độ nằm thẳng cẳng ra giường, hoàn toàn không muốn động đậy nữa.
Sư huynh đeo kính từng nói, luyện thể trước luyện khí sau. Dù đã vào tiên môn, nhưng cũng không phải là có thể thực hành những món huyền thuật của tiên môn ngay. Làm gì cũng phải bắt đầu từ rèn luyện sức khỏe. Có điều, không ngờ mới ngày đầu vào Ải Phong Nguyệt mà đã vất vả thế này, làm bệnh căng cơ thắt lưng do ngồi văn phòng lâu của anh chàng tái phát, bắp chân cũng đau nhức khó tả.
Anh chàng nằm vật ra giường, hai tay ôm gối lót dưới người mình. Cơn đau nhức nhối ở eo khiến anh chàng thấy mình như bị cắt thành hai khúc. Anh chàng đang định đấm eo, thì chợt cảm nhận được phần giường bên cạnh lún xuống, ai đấy ngồi lại gần anh chàng.
Đôi tay Lục Lâm Trạch ấn lên mạn eo Thẩm Tam Xuyên, ngón cái hơi dồn lực tác động vào huyệt ở bên hông: “Hôm nay Thẩm sư huynh vất vả rồi, huynh cứ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát trước đã.”
Hóa ra Lục Lâm Trạch muốn mát xa cho anh chàng. Cơ thể mới nãy còn căng cứng lập tức thả lỏng. Tuy anh chàng thấy cứ làm phiền sư đệ như vầy thì không ổn lắm, nhưng cảm giác thoải mái cùng cực lại truyền lên não bộ đúng lúc này, khiến Thẩm Tam Xuyên không khỏi lấy làm sung sướиɠ!
Không thể không nói, cậu Lục sư đệ này đúng là rất có tài trong lĩnh vực mát xa, y như những gì cu cậu đã quảng cáo. Hơn nữa lực ấn vừa xinh, kỹ thuật điệu nghệ, làm Thẩm Tam Xuyên cảm thấy cái eo đã gãy làm đôi lại liền về với nhau, đến thở cũng dễ dàng hơn hẳn.
“Thẩm sư huynh còn trẻ thế này, mà cơ eo lại căng cứng quá…”
Thẩm Tam Xuyên nhắm nghiền đôi mắt, vuột miệng thốt ra: “Tại đi làm mà, hầy.”
Tay Lục Lâm Trạch khựng lại: “Đi làm?”
Thẩm Tam Xuyên mở mắt ra, vội vàng ôm gối giải thích: “Là kiểu làm lụng, cày cuốc, kiếm miếng ăn nuôi gia đình ấy… Ừm, nhưng may mà ta thuộc loại người cô độc chỉ cần nuôi cái miệng mình thôi.”
Nghĩ đến cảnh tượng Thẩm Tam Xuyên côi cút, phải lăn lê bò lết, lao động vất vả từ nhỏ vì kế sinh nhai, Lục Lâm Trạch chợt lặng người đi.
“Thi thoảng lưng đau quá không đứng thẳng nổi, thì lên bệnh viện… ý ta là đến y quán, nhờ đại phu châm mấy mũi, là có thể đỡ đau được mấy tháng.”
“Làm thế là trị ngọn không trị gốc.” Lục Lâm Trạch xoa bóp luôn tay.
“Đại phu cũng bảo vậy, nhưng cũng chẳng phải vấn đề to tát gì.” Thẩm Tam Xuyên lại khép mi vào, lần này thực sự hơi buồn ngủ rồi.
Lục Lâm Trạch có vẻ đang nghĩ đến chuyện gì, nhưng lại không lên tiếng.
Một lát sau, lúc Thẩm Tam Xuyên lơ mơ sắp chìm vào cơn mê, thì giọng nói xa xăm của Lục Lâm Trạch bỗng vọng tới bên tai anh chàng: “Đệ cởϊ áσ ngoài cho sư huynh rồi xoa bóp tiếp nhé, sẽ hiệu quả hơn đấy.”
“Ừ…” Thẩm Tam Xuyên đã buồn ngủ ríu cả mắt, chỉ cảm thấy Lục Lâm Trạch đã mát xa cho mình lâu lắm rồi, mà không chỉ mỗi phần eo… Sau đấy lại có người thay quần áo, đắp chăn cho anh chàng. Giữa cơn mơ màng, ánh nến luôn lay động trước mắt anh chàng cũng bị thổi tắt, xung quanh tĩnh lặng như tờ, anh chàng chìm vào giấc mộng đẹp hiếm thấy.
Ngoài đời thực, vì áp lực công việc quá lớn, tuy ngày nào cũng mệt rã rời, nhưng tinh thần anh chàng luôn căng như dây đàn vì đủ loại đầu việc. Dù nằm trên giường nhắm mắt rồi, anh chàng cũng không tài nào ngủ nổi. Mỗi đêm anh chàng chỉ có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ nhờ nốc melatonin. Nào ngờ tới nơi này, không có tác dụng của thuốc mà anh chàng vẫn có thể ngủ rất ngon.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hình như anh chàng nghe thấy tiếng nhắc nhở cộng điểm của hệ thống. Nhưng vì quá mệt mỏi, không mở mắt ra nổi, đầu óc cũng không xoay chuyển được nữa, nên anh chàng chẳng thể nhớ nổi mình được thêm bao nhiêu điểm.