Đó là túi trữ vật!
Đây là tiêu chuẩn thấp nhất của người tu hành, trong truyền thuyết phải dùng mấy chục viên linh thạch mới mua được, hơn nữa võ giả bình thường rất khó mua.
Không nghĩ tới Từ Lão Hổ lại có túi trữ vật.
Càng làm họ khϊếp sợ là, Từ Lão Hổ đột nhiên võ túi trữ vật, miệng quát lên một tiếng lớn: “Ra đây!"
Trong tay ông ta đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm sắc bén.
Không giống với trường kiếm bình thường, mặt ngoài thanh kiếm này tỏa sáng, có vệt sáng bóng bảy màu như nước. chảy đang lướt qua lướt lại trên đó.
"Trời ơi..! Linh khí hạ phẩm!"
"Cái này cần dùng tới một trăm viên linh thạch thì phải?"
"Từ gia thật có tiền!"
Hơn trăm viên linh thạch là một con số trên trời đối với gia chủ của những gia tộc này.
Từ gia thật sự có căn cơ thâm sâu, Từ Lão Hổ còn mua được cả túi trữ vật và linh kiếm hạ phẩm, khó trách không sợ linh khí hóa kiếm của Hạ Vũ.
Dù sao thì linh khí hóa kiếm vẫn có chênh lệch rất xa với Linh kiếm chân chính.
"Tiểu súc sinh, sau khi ta dùng món tiền khổng lồ mua được thanh kiếm này thì chưa từng bày ra trước mặt mọi người. Hôm nay vì ngươi mà ta phá lệ một lần!" Trên mặt Từ Lão Hổ hiện ra nụ cười dữ tợn.
"Chờ làm thịt ngươi xong, ta sẽ gϊếŧ lão nương ngươi rồi chưng muội muội ngươi thành bánh bao thịt!"
Lúc này Từ Lão Hổ thật sự rất hận Hạ Vũ, muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay trước mặt mọi người.
Ông ta bước ra từng bước, vừa đi vừa nói: “Thanh kiếm này tên là Linh Hỏa Kiếm, chẳng những vô cùng sắc bén, hơn nữa còn có một luồng linh hỏa, lão phu mua về bằng ba trăm viên linh thạch!"
"ỒI" Các gia trưởng trên lầu hai chấn động, Từ Lão Hổ quá có tiền.
Linh kiếm hạ phẩm có giá trị ba trăm viên linh thạch!
"Tiểu súc sinh, ngươi thành công chọc giận ta!" Trong gió tuyết, Từ Lão Hổ nghiêm nghị gào thét.
"Hạ Vũ xong đời." Sau cửa sổ của một gian lầu các nào. đó, có người thở dài.
Trong căn phòng này có một nam tử trung niên râu dài đang ngồi và một tướng quân mặc áo giáp đang đứng.
Nếu Hạ Vân Tiêu nhìn thấy nhất định sẽ giật mình vì Liễu Thành Chủ thành Liễu Kinh lại có tại đây.
Liễu Thành Chủ đứng lên, xuyên qua khe hở cửa sổ nhìn Từ Lão Hổ liên tục vung kiếm chém gϊếŧ, kiếm linh khí trong tay Hạ Vũ lần lượt nổ nát, ông cau mày.
"Tiểu tử này là một nhân tài, nếu làm việc cho hoàng thất thì...
Liễu Thành Chủ còn chưa nói xong thì võ tướng sau lưng chỉ lắc đầu và nói: “Thành chủ đại nhân, từ bỏ đi. Trừ phi ngài muốn triệt để đắc tội Từ gia và Hạ gia!"
Liễu Thành Chủ nghe vậy cũng đành chán nản lắc đầu.
Ông tới đây là muốn xem có cơ hội cứu Hạ Vũ hay không, bởi vì ông biết Hạ Vũ là một nhân tài.
Đồng thời ông là người của triều đình nên không ngại bồi dưỡng một vài thủ hạ trung thành.
Nhưng hiện tại Hạ Vũ gϊếŧ Từ Dương đã làm Từ Lão Hổ giận dữ ra tay.
Nếu Liễu Thành Chủ còn muốn cứu người thì thật sự quá đắc tội người khác.
"Được không bù mất, thôi." Liễu Thành Chủ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong mắt ông, Hạ Vũ đã là một người chết.
Tình hình trên chiến trường thiên về một bên.
Từ Lão Hổ bỏ ra ba trăm viên linh thạch mua thanh linh kiếm hạ phẩm này thật sự quá đáng giá, mỗi một kiếm chém ra đều mang theo công kích linh hỏa, nơi nó càn quét qua đá xanh đều bị chém nát, ngọn lửa hừng hực thiêu rụi không còn một ngọn cỏ!
Mà kiếm khí trong tay Hạ Vũ chỉ là linh khí ngưng kết thành, gặp phải linh kiếm chân chính thì dễ dàng sụp đổ!
OanhI Tơ kiếm bảy màu trong tay Hạ Vũ lại nổ nát lần nữa.
Hiện tại hẳn chỉ có thể dựa vào bộ pháp cao siêu để tránh né công kích của Từ Lão Hổ.
"Tiểu súc sinh, ngươi cũng có chút bản lĩnh."
Từ Lão Hổ liên tục chém mười mấy kiếm mà vẫn không thể gϊếŧ chết Hạ Vũ, ánh mắt ông ta không khỏi lập loè: “Tiểu súc sinh, nếu ngươi giao bộ pháp quỷ dị và chiến kỹ ngưng khí thành kiếm này ra thì ta có thể tha cho mẹ ngươi một mạng!"
Hạ Vũ cười lạnh và nói: “Lão thất phu, nếu lúc này ngươi quỳ xuống đất xin tha, đồng thời tặng không túi trữ vật và Linh Hỏa Kiếm cho ta thì ta có thể tha cho tộc nhân Từ gia của ngươi."
"Ngông cuồng!" Từ Lão Hổ tức giận.
Lúc đầu ông ta cho là mình đưa ra điều kiện không tệ, Hạ Vũ sẽ đi vào khuôn khổ, nhưng không ngờ hắn lại đáp trả bằng lời y chang vậy.
"Chết đi!"
Từ Lão Hổ luyện công pháp những năm qua không phải uổng công, ông ta liên tục đuổi theo chém, sở dĩ không làm thẳng tay là vì chưa đến thời cơ thích hợp.
Mà tới lúc này Hạ Vũ đã bị ép vào một góc tường, lui không thể lui, cũng đã đến lúc hẳn dùng hết toàn lực.
"Kiếm Trảm Bát Phương!"
Mặc dù Từ Lão Hổ chỉ sử dụng chiến kỹ võ giả, nhưng phối hợp với linh kiếm hạ phẩm này thì vẫn phát huy ra uy lực khổng lồ.
Chỉ thấy linh kiếm hạ phẩm hóa thành tám ánh kiếm quỷ dị, bùng cháy lên linh hỏa có thể thiêu rụi Bát Hoang, chặn hết đường lui của Hạ Vũ rồi chém ra một kiếm!
Mà cùng lúc đó, ánh mắt Hạ Vũ cũng trở nên sắc bén. "Lão thất phu, ngươi muốn gϊếŧ ta còn chưa đủ tư cách!"
Làm Từ Lão Hổ không nghĩ tới chính là trong chớp nhoáng này, Hạ Vũ lại vung mạnh tơ kiếm, sau đó phóng lên tận trời!
Dù sao Kiếm Trảm Bát Phương cũng là chiến kỹ võ giả, đâu ngờ được đối thủ sẽ bay lên trời, cho nên chiêu này của Từ Lão Hổ hoàn toàn thất bại, ông ta nhìn thấy Hạ Vũ bay lên trời rồi lơ lửng ngay trên không trung.
"Làm sao có thể?" Liễu Thành Chủ trợn mät há hốc mồm mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này Hạ Vũ đang lơ lửng giữa không trung, mặc cho gió mạnh tuyết lớn, hän vẫn ngạo nghễ đứng thẳng với chiếc áo trắng như là một bạch y sát thần.