"Không!"
Gió tuyết gào thét mãnh liệt trên con đường nhỏ trải đá xanh.
Trong tiếng gào thét đau đớn như không muốn sống của Từ Lão Hổ, mọi người trừng to hai mắt, trong mắt tràn ngập không tin nổi.
Vài giây trước Từ Dương còn bùng nổ khí thế, dùng thân xác vô địch chèn ép Hạ Vũ. Hạ Vũ bị đánh không có sức phản kháng, không nhìn thấy hi vọng chiến thẳng.
Nhưng trong nháy mắt...
Oanh!
Lúc này thân thể nặng nề như núi của Từ Dương ngã nhào. xuống, máu tươi trào ra như suối từ vết thương chém đứt ngang cổ.
Đầu của hắn ta cũng rơi xuống đất, lăn vào góc tường như: cái đầu heo.
"ồ ~" Hồng Thất trốn sau đám người âm thầm hít hà một hơi.
Kỳ thật hẳn ta hợp tác với Hạ Vũ cũng chỉ vì xúc động nhất thời.
Khi nhìn thấy Hạ Vũ bị Từ Dương đè ép hành hung, hẳn ta cũng hoài nghi quyết định của mình, thậm chí muốn thừa cơ hội chạy trốn khỏi thành Liễu Kinh.
Nhưng hiện tại...
Trong lòng Hồng Thất tràn đầy rung động.
"Vũ thiếu gia trong truyền thuyết quả nhiên lợi hại. Xem ra hợp tác với hẳn là đúng, về sau hắn chính là cái đùi để ta ôm!"
Nghĩ tới đây, hắn ta nhìn chăm chú vào l*иg hấp rồi liếʍ môi một cái.
"Tiểu súc sinh, ta đánh giá thấp ngươi."
Mắt Từ Lão Hổ như tươm máu, ông ta quá hối hận.
Sớm biết như thế thì ông ta đã ra tay rồi.
Vô duyên vô cớ chết mất mấy binh sĩ Từ gia, trong đó còn có nhi tử của ông ta.
Nổi đau mất con, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh làm Từ Lão Hổ như muốn hoá điên.
Ẩm!
Ông ta đột nhiên xoay người rồi trực tiếp nhảy xuống lầu hai, khi đáp xuống đường nhỏ đá xanh thì chỉ nghe tiếng ken két vang lên.
Lấy dưới chân ông ta làm trung tâm, mặt đất hình thành những vết rạn dạng lưới khổng lồ cứ như một cái mạng nhện.
Từ Lão Hổ thực sự tức giận, Từ Dương là nhi tử của ông tai
Ông ta có đến mấy nhi tử, nhưng chỉ có Từ Dương không bài bạc không đàn điếm, là một hài tử tốt. Hằng ngày hắn ta chỉ trầm mê luyện võ, cuối cùng lại bị Hạ Vũ dùng một kiếm chém gϊếŧ như vậy!
"Nó không đáng chết!" Trong mắt Từ Lão Hổ đều là tơ máu, ánh mắt như thanh kiếm sắc nhọn, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì Hạ Vũ đã chết mất xác rồi.
"Kẻ muốn gϊếŧ ta thì phải chuẩn bị tỉnh thần bị gϊếŧ!"
Hạ Vũ hừ lạnh một tiếng, vung kiếm linh khí trong tay lên rồi cười lạnh và nói: “Từ Lão Hổ, nếu ngươi cũng muốn chết thì †a có thể hoàn thành tâm nguyện cho ngươi."
Kiếm linh khí vô cùng sắc bén.
Tất cả phàm binh trên thế gian đều không phải đối thủ.
Nhưng Từ Lão Hổ không giống vậy.
Ông ta chẳng những là cường giả Tiên Thiên đại viên mãn, hơn nữa cũng là gia chủ Từ gia, ông ta có tài lực mua một vài bảo vật quý giá, cũng có thể miễn cưỡng sử dụng một vài thủ đoạn và vũ khí mà người tu hành mới có thể dùng đến.
"Mặc dù linh khí hóa kiếm là thủ đoạn tài năng, nhưng còn có chênh lệch với linh khí chân chính!"
Từ Lão Hổ cởi nút thắt áo choàng ra. Vèo!
Áo choàng ngoài đen trong đỏ lập tức tung bay trong gió Bắc, càng thể hiện ra khí thế cường giả của ông ta.
Mà điều Hạ Vũ chú ý tới chính là bên hông Từ Lão Hổ có treo một cái túi nhỏ dẹp tỉnh xảo.
"Đây là... Túi trữ vật người tu hành mới có!" Trong mắt các gia chủ ở đây đều bản ra vẻ tham lam.