Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 19: Ngươi bị người lợi dụng

Chú trung niên cười lạnh một tiếng và hỏi: Còn nhớ khi nãy tôi nói loại vu cổ chi thuật kia tên là gì không?

Tôi nói: Bốn mắt môn đồng.

Đúng! Vu thuật chi cổ kia quỷ dị ở chỗ, vong linh trẻ con đều bám vào vỏ trứng, gà mẹ dùng mông để ấp cho trứng nở, vì vậy những vong linh này không có cách nào siêu sinh. Nếu có thể thoát ra ngoài thì cũng không thể đầu thai, chỉ có thể mãi mãi hồn phi phách tán. Vì lẽ đó nên đại đa số vong linh trẻ con đều chọn nhập vào thân xác gà con, để chúng được tiếp tục sống.

Tôi vội vàng hỏi: Nói cách khác, những con gà này được dùng phương pháp đặc biệt để ấp, sau khi được sinh ra thì cơ thể là gà, còn linh hồn là của những đứa bé đã chết?

Chú trung niên gật đầu nói: Không sai! Dùng phương pháp này sau khi gà con sinh ra, chủ nhân dùng kim đâm vào ngón tay của mình, nặn ra một giọt máu cho gà con uống. Bởi vì oán khí trong cơ thể gà con rất nặng, một khi được uống máu thì sẽ tâm linh tương thông với chủ nhân.

Khi chủ nhân không có nhà, những con gà này sẽ nhận trách nhiệm trông nhà, mỗi khi có kẻ lạ đến, chúng không kêu, cũng không tìm đồ ăn, chỉ lặng lẽ quan sát người lạ.

Chủ nhân của chúng khi đó ở chỗ từng dùng kim đâm sẽ run lên nhè nhẹ, bằng phương pháp này dù ở xa ngàn dặm cũng sẽ biết được có người lạ đến.

Tôi cả kinh nói: Đây là thật hay giả? Thần hay quỷ?

Chú trung niên nói: Còn có một cách nói khuếch đại là, sau khi gà và chủ nhân thông linh, đôi mắt của gà chính là đôi mắt của chủ nhân. Khi người lạ đến, cảnh tượng trong mắt gà có thể truyền lại cho chủ nhân!

Đây là cái quái gì vậy, thật làm tôi rùng hết mình, thấy khuôn mặt tôi biến ảo không ngừng, miệng kinh sợ đến mức không đóng lại được, chú trung niên nói: Đây chính là Bốn mắt môn đồng trong truyền thuyết, cậu có thể không tin tôi, nhưng nếu có cơ hội thì cậu hãy bắt một con gà bà Phùng nuôi nhìn xem và cậu sẽ biết ngay đó là thật hay giả.

Tôi nói: Nhìn gì cơ?

Chú trung niên nói: Nhìn vào mắt!

Tôi nói: Tại sao lại phải nhìn?

Chú trung niên nói: Gà chỉ có một tầng mí mắt, hơn nữa mí lại ở dưới mắt, mà khi dùng vu cổ chi thuật chế tác ra thì gà sẽ có hai tầng mí mắt, hai mắt sẽ có bốn tầng mí mắt, đó chính là Bốn mắt môn đồng! Chúng có mí mắt bên ở trên giống con người.

Nói lâu như vậy, rốt cuộc tôi đã hiểu.

Hóa ra cái gọi là Bốn mắt môn đồng, chính là do những tên hoạn quan quyền quý dùng để giữ nhà. Họ trắng trợn tàn sát trẻ con, không để ý tính mạng bách tính, vì vậy triều đại càng ngày mục nát và sụp đổ.

Chỉ có triều đại bị suy thoái, thời thế thay đổi, nhưng những vu cổ chi thuật tàn ác này lại được lặng lẽ lưu truyền.

Tôi hỏi: Nói cách khác, chú vừa vào sân nhà bà Phùng liền cảm thấy có gì không đúng?

Chú trung niên gật đầu: Những con gà kia nhìn chằm chằm tôi, tôi không nhận thấy sự xấu xa trong ánh mắt chúng, chỉ thấy đáng thương, vì chỉ có những đứa trẻ thuần khiết mới có ánh mắt như vậy.

Vì đó tôi nhận ra được đàn gà này không phải được nuôi bằng thịt người từ nhỏ, vì những con gà từ nhỏ được nuôi bằng thịt người tuy rằng cũng sẽ nhìn người lạ chằm chằm, nhưng ánh mắt sẽ rất tà ác, hận không thể muốn xông ra ăn thịt người.

Mà những con gà kia chen chúc với nhau, nhìn như những đứa trẻ đang sợ hãi, vì vậy tôi liền nghĩ đến vu cổ chi thuật của Đông Hán- Bốn mắt môn đồng.

Tôi với chú hàn huyên vài câu, liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Tôi nằm trên giường lặng lẽ suy nghĩ, khi tôi gửi tin nhắn cho chú trung niên, chú ấy liền trở về ngay, chắc chắn chú ta không ở trong nhà bà Phùng quá lâu.

Mà khi tôi theo dõi bà Phùng cũng không lộ dấu vết mà? Tôi tuy chưa từng học qua khóa huấn luyện theo dõi chuyên nghiệp, nhưng tuyệt đối không lộ sơ hở, có thể là bà Phùng chỉ biết là có người theo dõi mình.

Nghĩ đến đây, tôi giật mình ngồi bật dậy, nghĩ: Chẳng lẽ không phải bà Phùng phát hiện ra có người theo dõi, mà là những con Bốn mắt môn đồng kia phát hiện ra người lạ lẻn vào nhà, vì thế nên bà Phùng lập tức quay về?

Nói thật, trong lịch sử vu thuật, yểm thuật thực sự rất nổi danh, và nó thật sự rất thần kỳ, nhưng từ đầu đến cuối tôi luôn cảm thấy chú trung niên nói quá khuyếch đại rồi.

Nhưng sự thật đang phơi bày trước mặt, tôi tuyệt đối không để lộ sơ hở, nhưng đúng là bà Phùng đã nhanh chóng trở về nhà.

Tôi thấy trong đây có gì đó rất quái lạ!

Sáng hôm sau, chú trung niên nói chú phải về nội thành một chuyến có chút việc. Sau khi chia tay, tôi đến thôn Tang Hòe, chuẩn bị giả bộ đi ngang qua nhà bà Phùng, nhân cơ hội nhìn xem đàn gà có khác biệt gì.

Sau khi vào thôn, để cho mình không giống vẻ sốt sắng, tôi liền móc thuốc ra cùng nói chuyện phiếm với mấy ông lão ở cửa thôn.

Tôi phát hiện trong những ông lão này, có một ông lão hói đầu rất dễ nói chuyện!

Bị tôi lôi kéo kể chuyện hơn hai tiếng, ông lão cũng không giảm bớt sự nhiệt tình, cùng tôi tán ngẫu đề tài từ lớn đến nhỏ.

Tôi thậm chí còn nghĩ ông lão này có phải có vấn đề về thần kinh hay không? Chẳng lẽ là cố ý muốn tôi kéo dài thời gian tán ngẫu để kiếm thêm chút thuốc? Bởi vì khi trò chuyện, thỉnh thoảng tôi sẽ cho ông ta vài điếu.

Nghĩ đến đây, tôi lại móc một hộp thuốc trong túi ra, đưa cho ông ta rồi nói: Ông ạ, hôm nay nói chuyện với ông thật vui, nhưng giờ cháu có chút việc, không quấy rầy ông nữa, lần sau có cơ hội lại tán ngẫu nhé.

Cửa thôn giờ không còn ai, những ông lão khác đều đã về nhà ăn trưa. Sau khi tôi cho ông lão hộp thuốc lá, khi đang chuẩn bị rời đi, ai ngờ ông lão cười hì hì, hỏi tôi: Này tiểu tử, cháu đến thôn bọn ta rốt cuộc là có chuyện gì?

Tôi sững sờ, quay đầu lại liếc mắt nhìn ông ta, cười nói: Không có chuyện gì ạ, cháu đến giải sầu thôi.

Ông lão đầu hói cười rất quỷ dị nói: Giải sầu? Đêm hôm cũng đến để giải sầu sao?

Ông ta không nói giọng phổ thông, nhưng tôi có thể hiểu được, tôi yên lặng sửng sốt một hồi, quay lại và đưa một hộp thuốc khác: Ông à, con người cháu từ bé đã thích đi tản bộ buổi tối, ăn cơm xong đi bộ một chút, sẽ giúp thân thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ đấy.

“Có quỷ mới tin cậu” Ông láo hói đầu cười hì hì, rồi hướng bàn tay tiều tụy ra, ý tứ là tôi hãy đưa cho ông ta một hộp thuốc nữa.

Trên người tôi giờ chỉ còn 2 hộp, nhưng tôi phải quay lại thôn này. Để không bị lộ bí mật, tôi cười tươi, lại móc ra một hộp thuốc đưa tới: Ông à, ông thật thông minh, khiến cháu bội phục.

Ông lão hói đầu lại cười quái dị nói: Tiểu tử cậu hiểu chuyện, ta rất thích, có điều ta vẫn khuyên cậu là đừng đến nhà bà Phùng nữa, bà Phùng không phải là người mà cậu có thể đắc tội.

Tôi dần dần thu lại nụ cười trên mặt, nhỏ giọng hỏi: Ông à, những lời này…

Ông lão hói đầu rút một điếu thuốc, tôi nhanh chóng móc ra cái bật lửa, châm thuốc, ông ta thỏa mãn gật đầu, vỗ vai tôi nói: Mấy ngày nay vào buổi tối hai người đều đến thôn này phải không?

Tôi gật đầu.

Ông ta nói: Đêm khuya hôm trước, cậu và cái người trung niên kia cùng tới.

Tôi vâng một tiếng.

Ông ta lại nói: Tối qua là người trung niên kia đến.

Tôi dùng sức gật đầu: Đúng!

Nói đến chỗ này, ông lão hói đầu bỗng nhiên cười thần bí, nói lời xâu xa: Tiểu tử này, cậu là người tốt, nhưng còn quá trẻ, cậu đang bị lợi dụng đó cậu biết không?

Tôi cả kinh, biết rằng nhất định ông lão này biết bí mật gì đó, mà ông ta hôm nay cố ý lôi kéo tôi tán ngẫu, là vì muốn một mình nói cho tôi chuyện gì đó.

Tôi cấp thiết nói: Ông à, kính xin ngài chỉ giáo!

Ông ta hít một hơi thuốc, nói: Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao? Hai người bọn cậu cùng đi tìm bà Phùng, đều là một mình cậu đi vào trong nhà, mà hắn căn bản không tiến vào sân, hơn nữa đêm hôm trước cậu còn lén lút vào nhà bà Phùng.

Tôi có chút ngượng ngùng, cảm giác như bị bắt làm kẻ trộm. Ai biết rằng ông lão nói một câu tiếp theo khiến tôi khϊếp sợ. Ông lão nói: Cậu biết tên trung niên kia tối qua đến thôn đã làm chuyện gì không? Đánh chết cậu, cậu cũng không đoán được!