Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 18: Bốn mắt môn đồng

Sự lo lắng của tôi là không cần thiết, bà Phùng thấy tôi không uống nước thì chỉ thở dài. Tôi thuận lợi rời khỏi nhà, khi ra đến đường, phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh.

Bà Phùng thực sự quá quái lạ, bà ta đêm nay rốt cuộc là có ý gì?

Đầu tiên bà ta kéo tôi vào phòng, cố tình không bật đèn. Thiết nghĩ lý do là gì đây? Tôi nghĩ không có lý do nào khác, chính là bà Phùng không muốn cho tôi thấy thứ bên trong phích nước đó.

Hơn nữa thứ trong phích nước khẳng định không phải là nước sôi, bởi vì khi bà Phùng đem bát nước đến, tôi cảm thấy nó mát lạnh chứ không phải là hơi nóng.

Khi trở lại khách sạn, tôi liền thấy chú trung niên, liền lập tức phát hỏa:

“Một bà lão mà chú có thể theo dõi thất bại?” Tôi tuy rằng không hét lên, nhưng ngữ khí rất không tốt.

Không có biểu hiện gì trên khuôn mặt của chú trung niên, cứ như thể không phải tôi đang nói chuyện với chú ấy.

Chú nói: Bà Phùng này, chắc hẳn không phải là người.

Tôi chớp mắt dữ dội nói: Tại sao?

“Tôi một đường theo dõi bà ta đến tận nội thành, bà ta lái xe ba bánh tiến vào một con hẻm tối. Tôi sợ sẽ bị phát hiện, vì thế chờ tận 20 phút rồi mới đi theo vào trong hẻm, cậu đoán được tôi đã nhìn thấy gì không?”

Tôi nói không biết.

Chú trung niên không vòng vo, nói thẳng: Trong hẻm, không có ai hết.

Nói đến đây, tôi rất tức giận, một chút mặt mũi cũng không để lại cho chú ta, nói: Bà Phùng đã sớm đi rồi, trong hẻm còn có thể có ai nữa?

Chú trung niên lắc đầu nói: Bà Phùng đúng là đã rời đi, hơn nữa chiếc xe ba bánh cũng rời đi cùng, nhưng cậu không biết rằng đấy là ngõ cụt! Phía trước căn bản không có đường để đi!

Tôi đứng hình.

Thậm chí hô hấp cũng dừng lại vì quá sợ hãi.

Có khi nào cuối ngõ tường rất thấp, bà Phùng trèo qua đó? Ngữ khí của tôi từ phẫn nộ chuyển qua nghi hoặc.

Chú trung niên lắc đầu: Không, hai bên đều là tiểu khu cao 5-6 tầng, mà cuối ngõ là một bức tường cao hơn 5m, một bà lão sao có thể vượt qua được?

Tôi im lặng.

Coi như có thể vượt qua tường 5m, vậy chiếc xe ba bánh sao qua được? Bà ấy có thể ném qua tường được sao?

Chú trung niên để tôi lâm vào trầm tư, sau một lúc chú không nói một lời nào. Tôi nói: Cháu ở trong nhà bà Phùng cùng lắm là 10 phút, bà ta liền trở về, nhưng cháu phát hiện ra lần này tay trái bà ấy không trở nên mịn màng nữa.

Chú trung niên nói: Vì thế nên tôi mới gửi tin nhắn cho cậu là theo dõi bị thất bại, bà Phùng đã không đến nơi bà ta sẽ đến, vì vậy chúng ta không có cách nào biết được bí mật bàn tay trái của bà ta.

Nói tới đây, chú lại hỏi: Còn cậu? Ở trong nhà bà Phùng có phát hiện ra điều gì quỷ dị không?

Tôi gật đầu nói: Có ạ, cháu phát hiện ra rằng bà Phùng cố tình chôn hai viên gạch xanh dưới gầm giường không biết để làm gì.

Chú trung niên sững sờ, lại hỏi: Dưới gầm giường chôn hai viên gạch xanh?

Trầm tư hồi lâu, tôi híp mắt hỏi: Chú à, chú biết bà Phùng làm vậy là có dụng ý gì không?

Chú nói: Có thể là muốn hại chúng ta, hiện tại đã bị phát hiện, hai ngày nay hãy cẩn thận một chút.

Bên ngoài tôi gật đầu, ừ một tiếng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ. Hiện tại bà Phùng không thể tin hoàn toàn. Kể cả chú trung niên, tôi cũng không thể tin hoàn toàn.

Hôm sau, chú trung niên nói: Đêm nay hãy lẻn vào nhà bà Phùng một lần nữa!

Tôi cả kinh, nói rằng: Cháu không muốn đi, chú hãy tự đi đi. Căn phòng của bà ấy quá ảm đạm.

Chú trung niên gật đầu nói: Tôi cũng có ý định như vậy, đêm nay cậu đi theo dõi bà Phùng, còn tôi lẻn vào nhà.

Tôi không sợ chú trung niên phát hiện ra tôi nói dối, bởi vì sau một ngày, bà Phùng hoàn toàn có thời gian để đem hai viên gạch kia đi. Tất nhiên, khi nãy tôi đã nói dối chú ấy.

Đến tối, bà Phùng vẫn lái xe ba bánh từ con đường đất ở thôn Tang Hòe đi, lần này chú trung niên trực tiếp xuống lầu, đi thằng vào thôn.

Mà tôi, mặc một chiếc áo gió màu đen, đi theo sau bà Phùng, lần này tôi rất cẩn thận, mỗi khi bà Phùng chuyển hướng, tôi sẽ nhanh chóng bắt kịp, luôn luôn cách khoảng 30m.

Tôi phát hiện bà Phùng lái con xe ba bánh qua nội thành và đi trên một con đường lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi nghĩ thầm không lẽ bà ý bị nhầm lẫn? Hay là đã phát hiện ra tôi rồi cố tình làm vậy?

Tôi phát hiện bà Phùng bỗng quành lại con đường ban đầu, nhìn như muốn quay thẳng về thôn Tang Hòe.

Không đúng!

Bà ta khẳng định là đã phát hiện ra gì đó!

Lẽ nào bà ta thực sự biết tôi đang theo dõi? Tôi vẫn theo bà ta đến tận khách sạn mà tôi đang ở, nhìn thấy bà ta lái xe thẳng về hướng thôn Tang Hòe, tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn cho chú trung niên.

“Theo dõi thất bại, mau trở về!”

Gửi xong tin nhắn, tôi trở về khách sạn, vừa mới mở cửa phòng thì sợ hết hồn, chú trung niên đang ngồi ở phòng khách và nhìn đồng hồ treo tường mà không nói một lời nào.

Tôi thậm chí nghĩ rằng đây là không phải là chú trung niên mà tôi biết!

Tôi vừa mới nhắn tin, chú ta liền lập tức trở về? Nhanh như vậy?

“Chú…quay lại sớm vậy?” Lúc nói chuyện, tôi liếc mắt nhìn chiếc điện thoại bên cạnh chú ấy, và màn hình hiển thị sáng lên, hiển thị tin nhắn tôi đã gửi cho chú ấy.

Chú trung niên nói: Ừ.

“Sao chú lại về sớm vậy? Không vào nhà bà ấy được sao?” Tôi ngồi đối diện chú trung niên, nhỏ giọng hỏi.

Khuôn mặt không cảm xúc của chú trung niên rốt cuộc cũng hiện ra một tia ưu tư, chú nói: Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra chuyện này quỷ dị chỗ nào, tối hôm qua cũng không phải là tôi theo dõi thất bại, mà là cậu đã bỏ lỡ nó!

Tôi sững sờ, nghĩ thầm. Đây không phải là đem mọi lý do chụp lên đầu tôi sao?

Tối hôm qua là chú ấy theo dõi bà Phùng, mà sau khi biết bà ta đã đi hẳn tôi mới đến thôn Tang Hòe, bà Phùng làm sao mà biết tôi đến nhà bà ta? Bà ấy có thiên lý nhãn chắc?

“Có nhớ đàn gà bà Phùng nuôi trong sân không?” Chú trung niên nhìn ta với vẻ mặt khinh thường, nhẹ giọng hỏi.

Tôi nói, nhớ, nuôi bằng thịt người, làm sao?

“Đám gà đó, căn bản không phải là gà!” Nói tới chỗ này, chú trung niên bỗng nhiên nổi giận, trực tiếp đứng lên, hai tay chống nạnh.

Tôi nói chú đừng nóng vội, có gì trước tiên hãy nói rõ ràng.

Chú trung niên tức giận nói: bà Phùng tuyệt đối không phải là người đơn giản, những con gà kia tướng mạo đều giống những con gà bình thường, nhưng tối nay tôi đến, đã phát hiện có gì đó không đúng!

Tôi không lên tiếng, bởi vì tôi biết chú ấy sẽ nói rõ ràng.

Chú nói: Vào cuối triều đại Đông Hán, kể rằng các hoạn quan đều không có khả năng sinh sản, không gần nữ sắc, nhưng họ lại nắm giữ được quyền lực của thiên hạ, vì quá sung sướиɠ đã làm cho họ mất dần đi tính người, từ đó vu thuật, độc thuật, yêu thuật xuất hiện tầng tầng lớp lớp…bà Phùng vì nuôi nhưng con gà đó, có thể đã sát hại rất nhiều người!

Mẹ nó, tôi sợ hãi đến mềm nhũn cả chân, suýt chút nữa ngã ngửa trên ghế salon, tôi nói với chú trung niên, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hãy giải thích cho tôi rõ ràng.

“Trong thời kỳ khó khăn, khi dịch cỏ đang hủy hoại cuộc sống của con người, nếu cậu hỏi trong thời loạn lạc đó một cân gạo là bao nhiêu, một cái mạng trị giá bao nhiêu, thực sự làm người ta than thở thổn thức. Người ta kể rằng trong những hoạn quan, có một vị hoạn quan xuất thân từ gia đình nghèo khó, vì để giữ mạng sống liền gϊếŧ 2 con gà còn lại trong nhà lấy lót dạ, sau đó số trời như sắp đặt, tịnh thân vào cung. Dần dần nắm được quyền lực trong cung, nhưng vẫn nhớ mãi không quên câu chuyện đó, thường xuyên cảm thán rằng chính 2 con gà kia đã cứu mạng hắn”.

Tôi nói sau đó thì sao?

“Sau đó, có một vài tên nịnh thần vì muốn lấy lòng vị hoạn quan này nên đã dâng lên một loại vu cổ chi thuật gọi là Bốn mắt môn đồng! Cách làm chính là gϊếŧ trẻ sơ sinh, lấy nhau thai, móc mắt, nghiền nát và trộn nó với nhau, quét đều lên vỏ trứng, sau đó đem những quả trứng này mang vào chuồng của con gà mái để ấp”.

Tôi nghe đến đây liền hãi hùng khϊếp vía, hỏi: Sự khác biệt của những con gà nở ra là gì?