Tâm trạng của Vũ Đình giống như bị gõ mạnh một cái, cảm thấy rất bất ngờ, hồi hộp, thậm chí vì quá mong chờ nên có chút không tin là sự thật. Về Vân Sơn không phải là điều cô luôn mong muốn sao? Không phải ngay cả mơ cô cũng mong được gặp Tô Uy Việt sao? Liêm đã cất công đến tận đây để hỏi cô có muốn về Vân Sơn không, tức là Tô Uy Việt đã đồng ý cho cô quay lại.
Nhưng mà tại sao lại đột ngột như vậy?
Vũ Đình cảm thấy có chút kỳ lạ, dè dặt hỏi: “Ở Vân Sơn có chuyện gì à?”
“Cũng không có chuyện gì lớn”. Liêm ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự rộng lớn của gia đình Vũ Đình, ngay cả mái ngói cũng là loại nhập khẩu cao cấp, sân vườn rộng rãi phủ xanh cây cối, đứng ở ngoài nhìn vào cũng nhận ra người sinh sống ở ngôi nhà này chính là những kẻ có tiền, trâm anh thế phiệt: “Nếu cô muốn đi thì lên xe”
“Anh ấy bảo anh đến à?”. Cô ngập ngừng.
Liêm không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
“Vậy… tôi được ở lại Vân Sơn lâu không?”. Vũ Đình bỗng dưng cảm thấy mất tự nhiên: “Tôi hỏi để biết chuẩn bị đồ. Dù sao nếu ở lại vài ngày cũng phải đem theo quần áo”
Cô không nhắc đến chuyện xin phép cha mẹ, cũng không vồ vập hỏi tại sao này kia, lại càng không hề đỏng đảnh như các tiểu thư con nhà giàu khác mà dường như rất ý tứ và hiểu chuyện, khiến người khác chỉ cần tiếp xúc lập tức có thiện cảm.
Liêm im lặng vài giây rồi gật đầu: “Cô mang theo đồ đạc cần thiết”. Nói xong lại giơ đồng hồ đeo tay lên, nhìn thời gian: “Tôi đợi ở đây. Ba mươi phút”
“Được, đợi một chút. Tôi lấy đồ rồi ra ngay”
Nói xong, Vũ Đình liền nhanh chân chạy đi, lúc bấy giờ mới để ý cô chỉ đi một đôi giày xăng đan đơn giản, trên người mặc một chiếc váy màu trắng cũng không phải loại quá đắt tiền, thân hình mảnh mai di chuyển nhanh như con thỏ nhỏ.
Liêm đứng bên nhìn chằm chằm cô cho đến khi bóng dáng khuất sau cánh cửa cổng lớn của biệt thự, ánh mắt ngập tràn phức tạp, lát sau lại châm một điếu thuốc mới, lắc đầu thở dài.
Tống Liên Chi thấy con gái vừa ra khỏi cửa đã vội vã quay lại, tưởng cô để quên thứ gì đó, cho nên khẽ cau mày: “Làm gì mà con chạy như ma đuổi thế kia?”
“Mẹ, tự nhiên con đổi ý rồi. Con không sang nhà chị Mộc Trà làm bánh nữa”. Cô nhanh chóng tháo giày rồi đi chân trần vào nhà, ghé sát tai Tống Liên Chi nói nhỏ: “Con muốn đi du lịch”
“Không đi đâu hết. Mấy lần con đi chơi bên ngoài gặp chuyện vẫn chưa biết sợ à? Ở nhà”. Mẹ cô nghiêm giọng.
“Con đến Vân Sơn. Lần trước con rơi xuống núi, chính là rơi xuống Vân Sơn, được những người trong đó cứu. Mẹ, con muốn đến thăm người ta”
Dương Vũ đang đọc báo ở bàn trà, nghe vậy mới ngẩng đầu lên nhìn Vũ Đình: “Con nói những người ở Vân Sơn cứu con?”
“Đúng vậy, ba, con còn sống đến ngày hôm nay là vì được bọn họ cứu”. Từ khi trở về, dù cha mẹ hỏi thế nào Vũ Đình cũng chỉ nói cô rơi xuống núi, bị thương rồi được một số người giúp, sau đó khi bình phục lại mới tìm đường về nhà. Đến tận bây giờ, vì muốn trở lại Vân Sơn nên mới đành phải khai thật: “Ba, lúc đó con thật sự thảm lắm, không phải trật mỗi khớp mắt cá mà gãy tận ba cái xương sườn, còn vỡ xương chậu, gãy xương ống chân. Bọn họ không những nhặt con từ dưới vực lên còn dùng hẳn trực thăng đưa con đi cấp cứu. Có như vậy con mới sống sót được đến bây giờ. Ba à, ba nói xem, đến Vân Sơn cảm ơn người ta cũng là điều nên làm đúng không?”
Liên Chi nghe xong liền kinh ngạc nhìn cô, sau đó vơ lấy cán chổi đánh vào chân cô mấy cái: “Cái con bé này, vậy mà dám nói dối chỉ bị thương nhẹ. Có biết ba mẹ lo lắng thế nào không hả? Hết đi biển gặp bão rồi lại rơi xuống vực, con mà có mệnh hệ gì thì ba mẹ phải làm sao? Sao mày lại giống hệt anh mày, suốt ngày chỉ biết làm buồn lòng ba mẹ thế hả?”
Vũ Đình lớn rồi vẫn bị đánh liền nhảy dựng lên, nghiêng trái nghiêng phải né cán chổi của mẹ: “Mẹ, con khỏe mạnh lại rồi mà. Mẹ đừng đánh con nữa. Mẹ cho con đến Vân Sơn đi, con ở đó chơi vài ngày rồi về ngay”
Dương Vũ thấy con gái cưng bị đánh, mặc dù đau lòng chết đi được nhưng không dám can vợ, cuối cùng đành nói: “Những người ở Vân Sơn cứu con, ba mẹ nên đến đó một chuyến để cảm ơn họ mới được”
Vũ Đình dù nhanh nhẹn đến mấy cũng không tránh được hết cán chổi của mẹ, cuối cùng đành trốn sau lưng Dương Vũ, gào lên: “Ba, không cần đâu. Chỉ cần ba đồng ý cho con đến đó chơi một chuyến. Lúc về con sẽ mang con rể về cho ba mẹ”
Động tác của Tống Liên Chi bất chợt khựng lại, cả ba mẹ cô không hẹn mà cùng đồng thanh nói: “Con rể?”
“Đúng đúng. Ở đó con quen được một người rất tốt, con đã nhắm rồi, về phương diện nào anh ấy cũng phù hợp với tiêu chí của ba mẹ. Hơn nữa, anh ấy cũng chính là người đã cứu con trên biển. Có duyên cứu con những hai lần”
“Mới gặp vài lần làm sao biết người ta có thật sự là người tốt hay không? Bội Bội, con quá lương thiện nên lần trước mới bị lừa, còn suýt mất cả mạng. Cho nên con đừng dễ dàng tin ai cả”
“Ba à, anh ấy không giống tên khốn kia. Anh ấy là người ngay thẳng, là người nghĩa khí nhất con từng biết đấy. Anh ấy giúp con mà không đòi hỏi điều gì cả, người ta cũng rất đẹp trai. Ba à, ba nghĩ mà xem, ngay cả nhà mình đấu thầu mấy lần cũng không mua được Vân Sơn, vậy mà anh ấy lại mua được đấy. Người ta cũng phải như thế nào mới giành được mảnh đất đó chứ, đúng không?”
“Ba phải gặp cậu ta mới được, nói miệng ba không yên tâm. Bội Bội, con bị người ta gạt một lần, nhất định không thể bị lừa lần hai”. Dương Vũ thở dài.
“Ba yên tâm, con lớn rồi, con biết làm thế nào mà. Bây giờ con với anh ấy chưa xác định quan hệ, con cũng không rõ người ta có thích con hay không?”. Ánh mắt Vũ Đình lộ ra vẻ gian trá, cười cười: “Thế nên lần này con mới muốn đi một chuyến, đánh nhanh thắng nhanh, mang con rể về cho ba”
Ba mẹ cô nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nhau, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ xem Vũ Đình nói thật được bao nhiêu phần trăm. Mà cô nhân cơ hội này cũng chạy biến lên phòng, nhanh như chớp lấy chiếc valy lớn trong tủ ra, sau đó vơ đại quần áo, mỹ phẩm, và một ít đồ dùng cá nhân khác, nhét đầy va li rồi lại phi như bay xuống dưới.
Lúc cô xuống đến nơi, Tống Liên Chi vẫn đang lăm lăm cây chổi đứng ở cửa: “Đứng lại đã, khi nào chưa nói rõ ràng thì không được bước ra khỏi cửa một bước”
Vũ Đình cười hì hì: “Mẹ đừng nóng”.
Nói xong, cô quay sang nhìn Dương Vũ đang châm thêm một chút trà nóng vào cốc của mình, đột nhiên hét ầm lên làm ba giật bắn mình: “Ba ơi, con nghe nói chị dâu đã mang thai chau nội của ba rồi. Ba mẹ mau làm lễ cưới cho anh hai đi”
Nước nóng từ ly trà sóng sánh, đổ ra tay của Dương Vũ. Tống Liên Chi nhìn thấy chồng bị bỏng liền vứt cây chổi, lo lắng đi lại gần chồng. Vũ Đình thấy mẹ đã bỏ vị trí liền co giò chạy thẳng ra bên ngoài.
Cô không có thời gian chào hỏi mà chỉ mở cửa ghế sau, nhét cả người lẫn vali vào, cuống quít nói: “Tôi xong rồi. Anh mau chạy đi”
Liêm ngồi ghế lái liếc gương mặt còn lấm tấm mồ hôi của Vũ Đình, lại nhìn l*иg ngực phập phồng lên xuống vì thở của cô, im lặng vài giây rồi không nói gì, trực tiếp dẫm chân chạy đi.
Dương Vũ và Tống Liên Chi ra đến cửa đã không thấy bóng dáng con gái đâu, chỉ có thể lắc đầu thở dài: “Tại sao mình lại có thể sinh ra hai đứa con không biết sợ trời cũng không sợ đất như vậy được chứ? Hết con trai lớn rồi em gái nhỏ, không quản nổi, thật sự không thể quản nổi hai đứa ngông cuồng này nữa rồi”
***
Vũ Đình ngồi xe hơn một tiếng là đã về đến Vân Sơn, trên đường đi có mấy lần cô hỏi thăm sức khỏe của mọi người nhưng Liêm chỉ đáp qua loa, đại ý bảo cô “về đến nơi sẽ biết”. Lúc Vũ Đình đặt chân đến nơi mới thấy ở đây chẳng khác một chút gì cả, vẫn một đám đàn em nhìn thấy cô ánh mắt sẽ sáng rực lên, vẫn Tô Thành Nam khoác lác bát nháo, vẫn dì Lan hiền hòa dịu dàng. Vũ Đình đảo mắt nhìn một vòng, điểm danh đủ hết cả, chỉ thiếu một mình Tô Uy Việt.
Tô Thành Nam phấn khởi đến mức miệng cười suốt không khép lại được: “Đình, nhớ quá, không ngờ còn có ngày được gặp lại. Cuối cùng thì em cũng quay về rồi”
“Anh Nam, vẫn khỏe chứ?”
“Tất nhiên. Vẫn khỏe và đẹp trai như thường”
Vũ Đình bĩu môi, lại quay qua Đỗ Khang, cười tươi rói: “Anh Khang”
Đỗ Khang cũng cười: “Về rồi?”
“Vâng, trường hợp đặc biệt được đặt chân đến Vân Sơn lần hai đây. Lần này em đến thăm các anh. Thấy tất cả chúng ta đều khỏe mạnh cả là mừng rồi, tối nay phải mở tiệc ăn mừng mới được”
Không khí bình thường chỉ toàn mùi súng đạn ở Vân Sơn, sau khi Vũ Đình quay trở lại liền trở nên náo nhiệt hơn hẳn thường ngày. Mấy người đàn em lâu ngày không được ăn quả dại, đến vác súng cũng thấy buồn bực chân tay, bây giờ có chị dâu trở về thì vẻ mặt người nào cũng hiện rõ vẻ vui mừng.
Thế nhưng, trong đám người ấy chỉ có duy nhất một người không cười. Liêm vẫn lặng lẽ tựa vào thân xe, bỗng dưng cất lời: “Có một người không khỏe”
Nụ cười trên miệng Vũ Đình ngay lập tức cứng ngắc, cô ngoái đầu lại nhìn anh ta. Định hỏi nhưng cuối cùng Tô Thành Nam lại lên tiếng trước:
“Đình, đại ca đang bị thương”
“Hả?”. Cô tròn xoe mắt, trong thoáng chốc thấy lòng mình hơi khó chịu: “Anh ấy bị thương? Có nặng không?”
“Cũng không nặng lắm. Bị chém một nhát ngay giữa ngực, vết chém chạm đến xương, đứt một ít cơ”
Vậy mà nói không nặng lắm, chẳng lẽ đối với bọn họ mất mạng mới được coi là nặng?
Vũ Đình cau mày, không nói không rằng thêm câu nào đã kéo tay Tô Thành Nam vào biệt thự. Trên đường lên tầng hai, Tô Thành Nam mới kể cho cô nghe một chuyện. Anh ta nói trong thời gian Vũ Đình không ở đây, bọn họ có ra nước ngoài một chuyến, Tô Uy Việt vì cứu Liêm mà tự mình lĩnh trọn một đao của kẻ thù.
“Không phải chứ. Anh ấy nhanh nhẹn như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị chém được chứ?”
Tô Thành Nam thở dài: “Bình thường cái lũ đó không phải là đối thủ của đại ca. Có điều lần đó ra nước ngoài không tiện mang theo nhiều người, chỉ có anh ấy và Liêm đi thôi. Khi chuẩn bị quay về thì bị đánh lén, nghe nói bên kia có hơn một trăm người. Em nói xem, hai người đối đầu với một trăm người vũ trang đầy đủ, làm sao tránh khỏi thương tích được chứ? Lần này đại ca gϊếŧ sạch bọn chúng mà chỉ bị chém một nhát, như thế cũng coi như may mắn rồi. Đổi lại, nếu đại ca không đỡ thay Liêm nhát dao đó, chắc chắn cậu ta sẽ chết”.
Tô Thành Nam quay sang nhìn cô: “Cho nên Đình à, lần này em đến, nhất định phải chăm sóc đại ca cho tốt”
Vũ Đình nghe xong mới hiểu, thì ra Tô Uy Việt không phải không đủ bản lĩnh giao đấu với một trăm người, mà là trong giờ phút quyết định, anh ta dùng chính cơ thể mình để cứu mạng Liêm cho nên mới bị thương.
Chỉ cần nghe nói thôi cô cũng có thể tưởng tượng ra được sắc mặt của Tô Uy Việt lúc đó, nhất định là sẽ không hề nao núng, không hề sợ hãi, thậm chí cũng không hề nhíu mày lấy một lần. Chẳng phải Quách Dĩ Kiên nói rồi sao, anh ta là sói, sống hoang dã và tàn nhẫn, nhưng mà sói cũng giỏi giang và nghĩa khí hơn người.
Cô ngước mắt hỏi Tô Thành Nam: “Đàn ông các anh đều như thế sao?”. Có thể vì anh em mà đến mạng cũng không cần.
Tô Thành Nam cười cười: “Không hẳn đều như thế. Nhưng chỉ cần là anh em của đại ca, nhất định đối với ai anh ấy cũng đều làm thế”. Anh ta nói: “Đình à, những chuyện này trước đây anh không được phép nói với em. Nhưng lần này em được đại ca cho phép quay lại Vân Sơn, chứng tỏ anh ấy đã bắt đầu tin tưởng em hơn một chút, cho nên anh mới kể cho em nghe”
“À… vâng”
“Đại ca tuy hơi khó gần nhưng anh ấy đối với anh em bọn anh rất tốt. Mạng này của anh và mẹ cũng là do đại ca nhặt về. Anh cũng không phải họ Tô, mà là anh đổi họ của mình theo họ của anh ấy. Những người ở trong Vân Sơn này hầu hết đều là người không nơi nương tựa, không gia đình. Đại ca cho bọn anh cơm ăn, cho bọn anh mạng sống. Thế nên đối với tất cả anh em bọn anh, đại ca là người tốt nhất trên đời”
Thì ra là vậy, tất cả mọi người ở Vân Sơn này đều kính phục và trung thành với Tô Uy Việt bởi vì anh xứng đáng để mọi người sùng bái. Đã là anh em thì sống vẻ vang kiếp này, không có kiếp sau.
Nhưng mà cô nghĩ mãi không hiểu, tại sao Tô Thành Nam lại nói những chuyện này với cô?
“Anh Nam, tại sao nói những chuyện này với em?”
Tô Thành Nam mỉm cười, trong đôi mắt chất chứa rất nhiều suy nghĩ, tuy nhiên anh ta không thể nói với cô. Cả đời anh ta chưa từng thấy Tô Uy Việt tiếp xúc với đàn bà bao giờ, vậy mà trong quá trình cô ở Vân Sơn, không những được ngủ chung phòng với đại ca mà khi Vũ Đình quay lại thành phố B, chứng mất ngủ của Tô Uy Việt càng lúc càng nặng, bây giờ ngay cả việc bị thương cũng khó hồi phục được, một phần cũng là do Tô Uy Việt không thể ngủ.
Tô Thành Nam suy đoán một hồi, cuối cùng phát hiện ra thời gian trước đại ca mình có thể ngủ ngon là vì có Vũ Đình ở bên cạnh. Cho nên anh ta trong lúc thay băng vết thương cho Tô Uy Việt đã cố ý đưa ra đề nghị:
“Đại ca, hay là gọi Đình quay về, hương tinh dầu của cô ấy thật sự rất tốt. Nhưng lần trước lúc em dọn phòng của cô ấy, phát hiện ra một mảng vỏ Chu Tước. Đình bỏ quên thứ này, không chưng cất vào tinh dầu nên tinh dầu chưa có tác dụng nhiều. Em nghĩ nên gọi cô ấy về điều chế lại, đại ca ngủ được thì vết thương mới hồi phục nhanh hơn được. Anh thấy có được không?”
Tô Uy Việt nằm trên giường, gương mặt không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc gì cả, cũng không đáp lời. Mãi đến khi anh ta thay băng xong xuôi, Tô Uy Việt mới chậm rãi nói ra đúng hai từ: “Tùy cậu”
Không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, nghĩa là ngầm cho phép cô quay về. Tô Thành Nam ngay lập tức truyền lệnh của đại ca ra ngoài, bảo Liêm đến thành phố B đón Vũ Đình về Vân Sơn. Thật sự là anh ta cũng không nắm chắc cô có chịu quay lại một nơi khô khan, không có thú vui này hay không. Thế nhưng kết quả là Vũ Đình vẫn lựa chọn quay về.
Đại ca của anh và Vũ Đình, rút cục là duyên hay là phận, anh ta cũng không rõ nữa…
“Đến nơi rồi”. Tô Thành Nam dừng bước trước cửa phòng Tô Uy Việt, nói với Vũ Đình: “Em vào bên trong đi. Đại ca đang nghỉ ngơi ở bên trong. Có chuyện gì thì gọi bọn anh”
“Em biết rồi”
Khi Vũ Đình đẩy cửa vào mới phát hiện ra cửa sổ trong phòng được kéo kín mít, ánh mặt trời ban ngày không thể lọt vào được, mà chỉ có ngọn đèn màu vàng để ở đầu giường phát ra chút ánh sáng le lói, chiếu lên một bóng hình cô đơn nằm trên giường.
Tô Uy Việt cởi trần, trước ngực băng trắng xóa, giác quan vẫn còn rất nhạy bén, anh vừa nghe tiếng động đã mở mắt ra nhìn. Thấy Vũ Đình đứng đần ra ở cửa, Tô Uy Việt không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ lập tức cau mày: “Có chuyện gì?”
Mới vừa gặp sau một thời gian dài, không thể nói với nhau một câu ngọt ngào được sao? Có nhất thiết phải cau có thế không?
Tâm trạng mong chờ của Vũ Đình như bị dội thẳng một gáo nước lạnh, trong lòng cô vì lo lắng cho anh ta mà từ lúc bước chân vào biệt thự đã sốt ruột không yên. Tuy nhiên, cô cũng không thèm chấp người đang bị thương, rảo bước tiến lại gần: “Anh bị thương à? Có sao không?”
Tô Uy Việt không buồn trả lời, thái độ lạnh nhạt… cũng chẳng khác lần gặp trước là mấy.
Đối với người đàn ông này, có lẽ cô cũng đành bó tay, không đoán được ý anh ta thế nào, không biết nên hành xử ra sao. Tô Uy Việt cho phép cô quay về Vân Sơn, cô cứ nghĩ quan hệ của bọn họ nhất định sẽ tiến thêm được một bước, nhưng mà gặp anh ta mới biết, hóa ra giữa hai người chẳng có gì thay đổi cả.
Vũ Đình thở dài, nâng lư xông lên định thêm một chút tinh dầu thì bỗng phát hiện ra cả chai tinh dầu lớn cô để lại cách đây một tháng, bây giờ đã hết rồi.
Cô ngạc nhiên nhìn Tô Uy Việt: “Anh vẫn mất ngủ à?”
Anh ta khép hờ mi mắt, vẫn không đáp.
Haizzz… thật là.
Vũ Đình im lặng một lát rồi cầm chai tinh dầu đi ra ngoài, đến buổi tối ăn cơm xong, lại mang vào một chai mới đầy ắp cho Tô Uy Việt. Cô đốt lên một chút, đợi đến khi mùi hương thảo lan tỏa thoang thoảng trong căn phòng thì căng ngựa lên hít hà: “Thơm quá, thứ này mỗi lần chỉ nhỏ vài giọt thôi. Sao anh phí phạm thế chứ, chai tôi để lại cho anh ít nhất cũng phải dùng vài năm. Vậy mà mới hơn một tháng anh đã dùng hết rồi”
Tô Uy Việt lặng lẽ xoay người, đưa lưng về phía cô.
Vũ Đình đại nhân đại lượng, không chấp sói gian ác!!!
Đêm hôm đó, cô lại ngủ dưới sàn hết một đêm, Tô Uy Việt cũng ngủ hết một đêm. Đến ngày thì Vũ Đình chịu không nổi, hiện tại trời đã sang thu, hơn nữa xung quanh Vân Sơn toàn là rừng núi nên không khí về đêm rất lạnh. Cô ngủ đến nửa đêm thì hai chân đã tê buốt, lưng cũng lạnh cóng, lăn đi lộn lại mãi mà vẫn không ngủ tiếp được. Cuối cùng hơn nửa tiếng sau đành thò đầu nhìn lên giường, thấy Tô Uy Việt đã ngủ say, cô cũng len lén trèo lên.
Vũ Đình nhỏ giọng nói khẽ, không biết anh có nghe được hay không, nhưng vẫn muốn giải thích cho đầy đủ thủ tục: “Tôi lạnh, tôi nằm ở đây ngủ được không? Anh yên tâm, anh đang bị thương, tôi không đυ.ng vào vết thương của anh đâu”
“…”
” Giường của anh lớn thế, một mình anh nằm vẫn còn thừa nhiều chỗ. Ngày trước học đạo đức cô giáo đã dạy rồi, làm người thì không nên phí phạm. Thế nên anh cho tôi nằm một góc nhé. Ở dưới sàn lạnh lắm”
Đúng là giường của Tô Uy Việt lớn thật, khi mới vào đây lần đầu tiên cô đã ấn tượng với nó nhất, không thể hiểu nổi một người thì cần đến một chiếc giường bốn mét làm gì. Nếu nhét mười người trên đó vẫn có thể vừa. Vũ Đình xin một góc nhỏ chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Dù sao thì cô cũng không có ý định sờ mó gì anh ta, chỉ là quá lạnh, thêm nữa Tô Uy Việt lại đang bị thương nên cô không muốn đi. Tô Thành Nam nói phải có người ngủ cạnh để trông chừng đại ca còn gì. Đón cô về Vân Sơn chẳng phải chỉ để giao cho cô nhiệm vụ đó sao? Đám người ở đây, ai mà đủ bản lĩnh ngủ cùng phòng với Tô Uy Việt chứ?
Haizzz, chỉ có cô số khổ mà.
Vũ Đình lẩm bẩm một hồi, thấy người đàn ông nằm trên giường không có động tĩnh, cô lại càng khoái chí: “Anh không nói gì tức là đồng ý rồi đấy. Tôi ngủ đây”.
Nói rồi, bàn tay nhanh chóng lật chăn nằm xuống. Cô nằm ở sát mép giường, cách Tô Uy Việt rất xa, có duỗi thẳng tay chân cũng không động vào người anh, có thể yên chí ngủ hết đêm được.
Chăn gối của Tô Uy Việt rất thơm, vẫn mùi thảo mộc nhè nhẹ, chất vải lại vừa ấm vừa mịn khiến Vũ Đình có cảm giác rất dễ chịu. Cô được nằm chăn ấm đệm êm liền sung sướиɠ không biết trời đất gì, nhắm mắt một cái là chìm ngay vào giấc ngủ.
Sau khi cô ngủ say rồi, người đàn ông bên cạnh mới chầm chậm mở mắt. Tô Uy Việt không động đậy, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn lên trần nhà. Anh nghĩ ngợi hồi lâu rồi trong lòng không nhịn được, chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp”.