Sáng hôm sau, mới bảy giờ Vũ Đình đã lên xe quay trở về thành phố B.
Suốt cả một chặng đường dài cô lặng im không nói, Liêm ở bên cạnh thỉnh thoảng liếc cô qua gương chiếu hậu, lần đầu tiên thấy Vũ Đình trầm mặc như thế này, ánh mắt anh ta cũng sượt qua mấy tia phức tạp.
Khi rời xa Vân Sơn gần bốn mươi kilomet, rút cục Vũ Đình mới chịu mở miệng nói chuyện:
“Sau khi đưa tôi về thành phố B, anh cũng quay về Vân Sơn luôn à?”
“Ừ”
“Vậy tôi có thể nhờ anh một chuyện được không? Không lâu đâu, chừng một tiếng, à không, ba mươi phút thôi”
“Có chuyện gì?”. Liêm nhíu mày nhìn cô.
Vũ Đình chỉ cười, ánh mắt buồn buồn ngoảnh ra cửa sổ, để gió thổi vào làm tung bay mái tóc cô: “Tôi muốn mua cho mọi người một ít quà, các anh ấy à, quanh năm ở biệt thự, suốt ngày chỉ quanh quẩn mặc duy nhất một kiểu quần áo màu đen. Đến sữa rửa mặt cũng không biết dùng. Tôi định gửi tặng mọi người một ít quần áo thun mặc ban đêm cho dễ chịu. Với cả gửi cho anh Nam ít thuốc mới”
“Không cần đâu. Mặc đồ đen là quy định của chúng tôi”
“Ban đêm đâu cần phải ăn mặc như vậy chứ. Anh cứ đợi tôi một chút, coi như thay đại ca anh làm một việc cho tôi đi. Hôm qua anh ấy hỏi tôi cần gì, tôi nói muốn anh ấy đưa tôi quay về thành phố B. Tôi mất cả tháng trời điều chế nước hoa và tinh dầu cho anh ấy, vậy mà ngay cả một việc nhỏ nhoi như vậy, Việt cũng nhất định không làm. Thế nên anh thay anh ấy, coi như giúp tôi đi”
Sắc mặt Liêm hơi trầm xuống, đầu mày anh ta nhíu lại như đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó, mãi rất lâu sau mới trả lời cô: “Sau khi cô về thành phố B, quên hết những chuyện ở chỗ bọn tôi đi. Đại ca tôi nhất định không muốn người khác tò mò về Vân Sơn”
“Tôi biết, anh yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu. Có điều…”. Vũ Đình ngập ngừng, ngoái đầu lại nhìn Liêm: “Sau này tôi có thể đến đó thăm mọi người được không? Tôi biết là không nên, nhưng mà…”
Cô chưa kịp nói hết câu, anh ta đã ngắt lời: “Không cần đâu. Chúng tôi không đón tiếp người lạ. Hơn nữa tôi đã nói rồi, Vân Sơn không phải là nơi cô nên đến”
“À…”. Vũ Đình cúi thấp đầu: “Tôi hiểu rồi”
“Còn nữa, tôi không biết cô có ý gì với đại ca tôi. Nhưng tôi khuyên cô một câu, anh ấy không phải là đối tượng để cô tiếp cận, chơi đùa lại càng không thể. Giỡn mặt với anh ấy như giỡn mặt với hổ, mất mạng lúc nào cũng không biết, hiểu không?”
“Tôi không có ý định chơi đùa với anh ấy”. Vũ Đình trả lời rất dứt khoát, ngữ điệu phảng phất mang theo sự nghiêm túc và trịnh trọng: “Đối với Việt, cảm giác của tôi chính là biết ơn. Anh ấy là ân nhân của tôi. Thế nên không bao giờ tôi có ý định làm tổn hại anh ấy”
“Không ai có thể làm tổn hại đến anh ấy, phụ nữ lại càng không”. Liêm chăm chú nhìn con đường quốc lộ phía trước, thỉnh thoảng có vài chiếc xe tải chạy qua, để lại mấy làn bụi mờ mờ: “Vậy nên cô tránh xa đại ca tôi một chút. Tôi không thích anh ấy gặp phiền phức”
Vũ Đình chớp chớp mắt, định nói thêm nhưng rút cục nghĩ thế nào lại thôi. Cô tựa đầu vào cửa kính xe, im lặng từ đó cho đến khi quay về đến thành phố B.
Về đến nơi, Vũ Đình liền bảo Liêm dừng xe ở một trung tâm thương mại của Hàn Thiên, quản lý ở đây biết cô nên lúc đầu vừa nhìn thấy Vũ Đình liền kinh hãi như gặp ma giữa ban ngày, còn chưa kịp kêu lên, cô đã ra ám hiệu im lặng:
“Đừng làm ồn. Tôi muốn mua một ít quần áo và đồ dùng, nhưng không mang thẻ theo, chị có thể thanh toán vào số thẻ giúp tôi được không?”
Quản lý trợn tròn mắt gật gật đầu: “Chị Đình, chị…chị… còn sống hả?”
“Tất nhiên, tôi làm sao chết dễ dàng thế được chứ? Mau lên, tôi chỉ có ít thời gian thôi. Đưa tôi đến chỗ quần áo nam đi”
“Vâng… vâng”
Vũ Đình vơ tạm một chiếc khẩu trang đeo lên mặt rồi đi khắp các cửa hàng trong trung tâm thương mại, nhặt từ quần áo, dao cạo râu, đồ lót nam, sau đó còn lấy thêm một ít dụng cụ y tế cho Tô Thành Nam và quần áo cho dì Lan. Trước khi rời khỏi, cô bỗng nhìn thấy một chiếc bật lửa Zippo khắc hình một cái đầu sói, suy nghĩ một hồi mới quyết định cầm nó lên rồi bỏ vào túi.
Thứ này… rất thích hợp tặng cho một người!!!
Lúc Vũ Đình mang túi lớn túi nhỏ ra xe, Liêm đang đứng tựa vào thân xe hút thuốc, dưới chân anh ta ngang dọc các mẩu đầu lọc, có lẽ trong lúc chờ đợi cô vào trung tâm thương mại cũng đã hút không ít.
Thấy cô, anh ta im lặng nhìn mấy giây rồi chậm rãi xoay người, mở cửa ghế sau. Vũ Đình cũng nhoẻn miệng cười, nhanh chóng xếp đồ đạc vào bên trong rồi nói: “Mấy túi màu vàng là đồ của các anh, tôi đã mua từ quần áo đến dao cạo râu, sữa rửa mặt, các đồ cần thiết đều đủ cả. Túi màu trắng là của bác sĩ Nam và dì Lan. Nhờ anh mang về giúp tôi nhé”
Liêm đóng cửa xe, không đáp mà chỉ nói: “Tạm biệt”. Sau đó nhảy lên xe lái đi.
Vũ Đình đứng một chỗ nhìn cho đến khi chiếc xe của anh ta biến mất sau ngã rẽ, tự nhiên không hiểu sao lại thấy lòng hụt hẫng khó tả. Cô đã quay về thành phố B rồi, nơi sinh ra của cô, thành phố của sự yên bình và náo nhiệt, thế nhưng chẳng hiểu sao bỗng dưng lại nhớ Vân Sơn thế này…
Sáng nay trước lúc cô đi, Tô Uy Việt không biết có chuyện gì mà không thấy xuất hiện, gã bác sĩ thì mặc dù đã cố gắng cười tươi lắm rồi, thế nhưng khi cô dặn anh ta sau này đến thành phố B nhớ đến tập đoàn Hàn Thiên tìm cô, Tô Thành Nam chỉ nói: “Chuyện anh bảo em dẫn em đi gặp bác sĩ Đức là đùa đấy, Đình, sau này quên anh đi”
Đây là quy tắc ở Vân Sơn, người lạ không thể tùy tiện đến, cũng không có cách nào liên lạc được với bọn họ, ngay cả Tô Thành Nam cũng kiên quyết không cho Vũ Đình số điện thoại. Dường như giữa cô và những người ở biệt thự cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nước chảy vô tình, sau này khó có thể xuất hiện trong cuộc đời của nhau được nữa…
Thật sự không thể gặp lại nữa sao?
Vũ Đình thở dài, lặng lẽ xoay người vẫy một chiếc Taxi về nhà. Bây giờ dù sao cũng đặt chân đến thành phố B rồi, trước tiên về chào hỏi ba mẹ trước một tiếng, sau đó sẽ xử đến Lưu Bình Nguyên.
Trong khi đó, Liêm sau khi lái xe ra khỏi nội thành gần ba mươi cây số, đến một vùng đèo ít người qua lại mới dừng xe. Anh ta mở cửa lấy đồ ở ghế sau, sau đó mang hết đống đồ của Vũ Đình vừa mua, đem bỏ lại ở bãi cỏ trước mặt.
Cô và Vân Sơn sau này nhất định không còn quan hệ gì nữa, thế nên những thứ này không cần tặng bọn họ làm gì. Tô Uy Việt và Vũ Đình, sau này cứ là người dưng đi thì hơn…
Liêm chầm chậm châm thêm một điếu thuốc, hút đến khi đầu lọc thuốc cháy đến gần kẽ ngón tay mới ném đi, dùng mũi chân di di cho tới lúc tắt hẳn, sau đó mới quay lại xe để về Vân Sơn.
***
Vũ Đình trở về thành phố B hơn một tuần chỉ ở quanh quẩn ở trong nhà, cô tranh thủ thời gian này điều tra về Lưu Bình Nguyên, phát hiện ra bây giờ anh ta vẫn đang giữ chức vụ cũ, chưa đổi thư ký nhưng hành tung đã tiết chế đi nhiều. Trước mặt nhân viên anh ta vẫn tỏ ra đạo mạo tử tế, cũng không tỏ ra thân thiết gì với thư ký, khiến những người trong công ty đều không ai biết bọn họ cặp kè với nhau.
Trịnh Huân nhìn cô đang chăm chú xem camera trong phòng Lưu Bình Nguyên, tỏ vẻ khinh bỉ: “Chị bắt em hack bằng được camera trong phòng làm việc của anh ta chỉ để ngắm anh ta à? Bị thằng khốn đó suýt gϊếŧ chết còn chưa sợ hay sao mà vẫn lưu luyến hắn thế hả?”
“Cậu thật là… chẳng biết gì cả”. Vũ Đình nhìn màn hình, lúc này thư ký của Lưu Bình Nguyên vừa bước vào phòng, tiện tay chốt cửa lại, có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng dư sức đoán ra được hai kẻ đê tiện đó sắp làm gì. Vũ Đình cười cười: “Nhìn đi, chuẩn bị có cảnh nóng cho chúng ta xem rồi đây”
Quả nhiên, hai người đó vừa gặp đã vội vã đè nhau xuống sàn, sau đó nhanh chóng bắt đầu làʍ t̠ìиɦ một cách thuần thục, cả quá trình từ cởϊ qυầи áo đến giai đoạn chính chỉ chưa đầy hai phút. Khiến Trịnh Huân kinh ngạc trợn tròn mắt, kêu lên: “Con mẹ nó…”.
Cậu ta giận đến tái mặt, nghiến răng nói: “Chị Đình, đi, chúng ta đến đó xiên chết đôi gian phu da^ʍ phụ này”
“Vội gì chứ, cứ để cho bọn chúng hưởng thụ lần cuối đi”
“Nhưng mà em tức”. Trịnh Huân hùng hùng hổ hổ kéo tay cô: “Mau lên, sao chị có thể nhịn như thế được? Nó cắm cho chị cái sừng dài đến cả cây số kia kìa. Còn rắp tâm hại chết chị. Chị Đình, nỗi hận này em nuốt không trôi”
Vũ Đình không vội, chỉ cười cười rồi chậm rãi gập màn hình, sau đó đứng dậy tìm một bộ quần áo màu đen trong tủ. Khi cô từ phòng thay đồ trở ra, cả người đã mặc nguyên một cây đen bó sát, vòng vào ra vòng ấy, đường cong hết sức mê người.
Cô thản nhiên đi lại bàn, lấy con dao găm có khắc hoa văn kiểu cổ giắt vào hông, nhìn Trịnh Huân: “Đi, tôi với cậu đến đó”
***
Ở văn phòng giám đốc, Lưu Bình Nguyên vẫn đang hăng say kịch liệt, từng động tác ra vào của anh ta mạnh mẽ đến mức mồ hôi trên trán rơi mỗi lúc một nhiều. Thư ký nằm dưới thân anh ta uốn éo như một con đỉa không xương, lẩm bẩm rêи ɾỉ:
“Anh yêu, cứ thế này thì em yêu anh đến chết mất thôi”
“Thế thì cứ phục vụ anh cho đến chết. Nhớ rõ chưa?”. Lưu Bình Nguyên bóp cằm thư ký, hung hăng giày vò môi cô ta: “Chỉ có anh mới có thể mang cho em loại cảm giác sung sướиɠ tột cùng này. Nếu em dám phản bội anh, kết cục của em sẽ giống như…”
Thư ký liếʍ môi, cười ngọt ngào: “Anh yên tâm, sao em có thể phản bội anh chứ? Em không ngờ kế hoạch của anh chu toàn như vậy đấy, hôm nay nếu không nhầm là bốn mươi chín ngày của cô ta. Anh Nguyên, con ả đó chắc giờ đã bốc mùi hàng cây số rồi”
Lưu Bình Nguyên ấn hông mạnh một cái, cổ họng khàn khàn: “Rơi xuống vực như thế, làm sao còn sống được? Hơn nữa anh đã nhắm rồi, bên dưới là khu vực Vân Sơn, người lạ không thể vào được. Gia đình cô ta có thế lực bao nhiêu đi nữa cũng không được đặt chân vào đó. Haha, cô ta đến lúc chết cũng phải nằm lại dưới đáy vực, nói không chừng xác còn bị thú vật cắn xé rồi. Em yêu, nếu không có kế hoạch hoàn hảo, anh sao dám mạo hiểm thực hiện được chứ?”
“Chồng của em quá giỏi. Hàn Thiên này sớm muộn cũng sẽ thuộc về chúng ta. Anh yêu, mạnh lên một chút”
Hai người bọn họ vừa nói đến đó thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Lưu Bình Nguyên bị làm mất hứng liền quát to: “Có chuyện gì?”
Giọng trợ lý run rẩy truyền vào: “Giám đốc, có người đến tìm anh”
“Nói tôi đang bận, không tiếp khách”
“Em cũng nói rồi nhưng mà người này nói có việc gấp, mang đến cho anh một thứ rất quan trọng. Phải rồi, người ấy nói là ở Vân Sơn đến”
Nghe đến hai chữ Vân Sơn, động tác của Lưu Bình Nguyên ngay lập tức khựng lại. Ánh mắt hắn hiện lên vẻ cảnh giác, nguy hiểm và thăm dò. Cẩn trọng nói vọng ra: “Từ Vân Sơn đến?”
“Vâng, chính là khu vực Vân Sơn ở cách thành phố chúng ta hơn sáu mươi kilomet. Người kia nói đi đường xa đến đây, mục đích chỉ muốn mang cho anh một thứ”
“Thứ gì?”
“Là tao”. Người bên ngoài đột ngột đạp cửa một cái, cánh cửa đã khóa kỹ càng trong phòng giám đốc liền bật tung ra khiến hai kẻ bên trong chưa kịp phòng bị. Vũ Đình liếc một trai một gái đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên sàn, vật kia của Lưu Bình Nguyên còn chưa kịp rút ra, cười lạnh một tiếng.
Trịnh Huân thấy cảnh này liền nghiến răng chửi thề: “Mẹ kiếp, hai con chó chúng mày”
“Cô…cô…”. Biểu tình của Lưu Bình Nguyên như gặp quỷ, sắc mặt bỗng chốc tái mét, vội vàng rút ra khỏi người thư ký, sau đó cũng không thèm kéo quần lên mà nhìn chằm chằm Vũ Đình: “Sao… cô lại ở đây”
“Sao tao lại ở đây à? Mày nói xem?”. Vũ Đình chậm rãi bước lại gần anh ta, phía sau Trịnh Huân cũng giơ tay đóng cửa rầm một tiếng, trong thoáng chốc không gian chỉ còn lại bốn người.
Lưu Bình Nguyên hoảng hốt lùi dần ra phía sau, bởi vì kinh hãi nên nhất thời không sao tin được: “Đình, cô… cô sống… vẫn còn sống?”
Vũ Đình không đáp, chỉ cầm con dao găm sáng loáng chầm chậm tiến lại, từ đầu đến chân tỏa ra một loại khí chất xa lạ chưa từng có. Cô tiến một bước, Lưu Bình Nguyên lại lùi một bước, anh ta cứ cho đến khi lưng chạm đến bàn làm việc, tay đυ.ng vào cục chặn giấy thủy tinh trên bàn mới dừng lại: “Cô… đừng làm bừa”
“Tao làm bừa? Lưu Bình Nguyên, mày thấy tao có giống đang làm bừa không? Hay là làm bừa phải như mày, suýt cưỡng bức rồi đẩy tao xuống vực?”
“Tôi không đẩy cô xuống vực”. Hắn liếc Trịnh Huân đang nắm tóc thư ký ở gần đó, giảo hoạt đổi trắng thay đen: “Là tự cô gây tai nạn rồi lao xuống vực. Đình à, nhất định là cô rơi xuống núi nên não bị ảnh hưởng. Cô nhớ nhầm rồi”
“Nhớ nhầm?”. Vũ Đình nhếch môi cười nhạt.
Gương mặt cô sau hơn một tháng không gặp có chút gầy đi, thoạt nhìn cũng không phát hiện ra làm sao có thể lành lặn không chút thương tích như vậy sau khi rơi từ trên cao xuống. Ngay cả đôi mắt vốn biết cười của Vũ Đình cũng thay đổi, ánh nhìn rất lạnh, Lưu Bình Nguyên chưa từng thấy một cô gái hoạt bát như Vũ Đình lại đầy sát khí như vậy bao giờ, nhất thời tâm trạng chấn động.
“Đình, có gì từ từ nói”.
Vừa nói, tay anh ta âm thầm nâng cục chặn giấy lên, đúng lúc này Vũ Đình cũng ngay lập tức vung dao, tốc độ ra tay nhanh đến nỗi Lưu Bình Nguyên chỉ vừa dứt lời đã thấy phần dưới của mình như có dòng điện chạy qua, liếc xuống thấy vật tượng trưng cho đàn ông của hắn đã lăn lông lốc dưới đất.
Cảm giác đau đớn ập đến như sóng thần cuồn cuộn dội xuống khiến hắn lập tức buông cục chặn giấy, vội vã túm chặt lấy chỗ thịt còn lại trên người mình, lăn lộn gào ầm lên.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ khổ sở cùng cực hắn lúc đó, sắc mặt Vũ Đình lạnh tanh không biểu cảm: “Còn dám kêu?”.
“Cô… cô… con khốn này… mày dám…”
Vũ Đình không buồn nghe hết câu đã tiếp tục nâng dao, lia một đường cắt trúng gân tay của hắn ta, máu lập tức phun ra như vòi bắn. Lưu Bình Nguyên còn chưa nguôi cơn đau này đã phải chịu đựng cơn đau khác, khổ sở đến nỗi sống không được chết không xong, hai mắt trợn trừng lên:
“Gϊếŧ người… gϊếŧ người. Cứu tôi với… mau báo công an…gϊếŧ người”
“Kẻ gϊếŧ người là mày”. Gân chân của Lưu Bình Nguyên tiếp tục bị cắt, đường cắt ngọt đến nỗi không cần cứa đến lần thứ hai đã sắc bén đến tận xương: “Quên rồi à? Cách đây hơn một tháng mày chúc tao kiếp sau gặp lại, bây giờ gặp lại rồi này, cũng chưa đến một kiếp nhỉ?”
Cô cười cười: “Nhưng mà yên tâm đi, hôm nay tao quay về cũng không có ý định gϊếŧ mày. Chỉ có điều…”. Vũ Đình hơi dừng lại, liếc gương mặt đã tái nhợt như không còn giọt máu nào của anh ta: “Lưu Bình Nguyên, kiếp này mày nên nhớ một điều, đυ.ng đến tao, quãng đời về sau của mày nhất định sống không bằng chết”
Lưu Bình Nguyên đang vật lộn trong đau đớn cùng cực, nghe ngữ điệu rét lạnh của Vũ Đình cũng phải nín bặt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.
Đáy mắt của anh ta hiện rõ vẻ kinh hãi tột độ, dường như không thể tin nổi người phụ nữ đang cầm con dao trước mặt mình chính là Dương Vũ Đình.
Trước nay đối với Lưu Bình Nguyên, cô là người hoạt bát, lanh lợi và vui vẻ, ngay cả một con kiến cũng không dám gϊếŧ. Vậy mà bây giờ đánh người mặt cũng không đổi sắc, ra tay tàn nhẫn, khẩu khí cũng bức người như vậy.
Miệng lưỡi anh ta cứng đờ, lắp bắp mãi mới thốt ra được một câu: “Đình… cô… cô… cô đừng làm bừa. Chuyện kia tôi… chỉ là bất đắc dĩ. Xin lỗi cô, xin lỗi cô. Tha cho tôi. Tha cho tôi đi”
“Tha cho mày?”. Vũ Đình lạnh lùng xoay ngược chuôi dao, thúc mạnh vào mặt Lưu Bình Nguyên khiến máu mũi máu mồm hắn lập tức trào ra. Cô gào ầm lên: “Con mẹ nó, vậy lúc mày đẩy tao xuống vực thì ai tha cho tao hả?”
Lưu Bình Nguyên đau đớn há hốc miệng nhưng không sao phát ra tiếng được. Máu trên người anh ta chảy loang lổ trên sàn nhà, một phần của quý bị đứt rời đã bắt đầu tím tái, trông bẩn thỉu và tởm lợm đến mức người khác nhìn một lần đã muốn nôn.
Vũ Đình thấy anh ta ngay cả kêu cũng không làm được nữa thì hừ lạnh một tiếng, sau đó từ từ đứng dậy nhìn ả thư ký đang vừa quỳ vừa bò trên sàn nhà, không nói không rằng liền cầm dao cắt một đường ngang mặt cô ta. Thư ký gào lên giãy dụa, nước mắt chảy đầy mặt, hòa cùng với máu nhỏ tong tong xuống sàn.
Vũ Đình nhìn cô ta, trong lòng không một chút mảy may thương xót: “Tao sẽ không gϊếŧ hai đứa mày. Bởi vì bọn mày không xứng đáng chết dễ dàng như thế. Cứ ở đây tận hưởng đau đớn. Quãng đời về sau, từ từ cảm nhận cái gọi là sống không bằng chết”
Dứt lời, cô không thèm ngoảnh đầu lại một lần đã đi thẳng ra cửa, nói với Trịnh Huân: “Đi thôi”
Trịnh Huân nghiến răng đá vào người hai kẻ đang nằm trong phòng thêm vài cái rồi mới chịu theo Vũ Đình ra ngoài. Bọn họ đi xuyên qua cả đám nhân viên đang đứng trên hành lang đang tò mò nghe ngóng tình hình, có người mặt mày tái xanh nhìn cô, có người khẽ lí nhí chào hai chữ: “Chị Đình”
Vũ Đình lẳng lặng tháo kính, cơ thể có thể chấm điểm mười khi mặc đồ da bó sát lúc ấy thật sự ngầu khỏi phải nói. Cô liếc một người ở gần đó, cất giọng lạnh lùng: “Thông báo cho toàn bộ nhân viên trong công ty, kể từ bây giờ giám đốc Lưu Bình Nguyên và thư ký bị sa thải”
Cả một đám người ngay lập tức há hốc miệng, có thể vì bộ dạng của Vũ Đình lúc ấy quá khí thế, cũng có thể vì tin tức này quá mức chấn động, cũng có thể vì một người thừa kế là cô được coi là đã chết hơn một tháng nay lại đột nhiên xuất hiện, cho nên nhất thời nhân viên trong công ty cứ có cảm giác không thể tin được.
Phó giám đốc ấp úng nhìn cô: “Vâng, chị Đình. Tôi sẽ thông báo ngay”
“Có lòng tốt thì gọi cấp cứu đến. Sau đó dọn sạch phòng giám đốc cho tôi, bất kỳ thứ gì liên quan đến anh ta đem đốt sạch. Kể từ bây giờ không cho phép hai người đó xuất hiện ở Hàn Thiên này nữa. Một bước cũng không được”
“Vâng, chị Đình. Tôi biết rồi”.
Sau khi bọn họ lên xe trở về nhà, Trịnh Huân vẫn chưa được đánh đã tay nên còn hậm hực: “Chị Đình, hai đứa khốn kiếp đó suýt gϊếŧ chết chị. Vậy mà chị còn tha mạng cho chúng nó. Sao không một dao gϊếŧ phứt chúng đi?”
“Cậu vội cái gì?”. Vũ Đình cười cười: “Một dao gϊếŧ chết? Nếu thế chẳng phải hắn đến chết cũng được dễ dàng à?”
Trịnh Huân nghe đến đây, ngẫm nghĩ giây lát đầu óc mới được thông suốt, vẻ mặt giãn ra: “Đúng thật. Nếu như em mà không có…”. Cậu ta nuốt khan một ngụm nước bọt, nhìn xuống quần mình, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy rùng mình: “Trước đây sao em không nhìn ra chị cao tay như vậy nhỉ? Hôm nay ra tay cũng hơi bị ngầu đấy, bản lĩnh đó học từ đâu vậy?”
“Còn ở đâu nữa”. Ánh mắt cô đột nhiên biến đổi, không nhìn ra vui hay buồn. Vũ Đình chậm rãi nói nốt hai từ: “Vân Sơn”
“Hả? Vân Sơn?”
“Tôi nói tôi gặp Tô Uy Việt, mạng này cũng là do anh ta cứu, cậu có tin không?”
***
Thấm thoắt một tháng nữa trôi qua ở thành phố B, thời gian này thời tiết bắt đầu vào mùa thu nên không khí đã bớt oi bức, đêm xuống còn có cảm giác se se lạnh, không khí mát hệt như đang ở giữa lòng Vân Sơn, chỉ là có tưởng tượng làm sao cũng vẫn thấy thiêu thiếu thứ gì đó.
Đêm khuya, Vũ Đình ngồi bó gối trên bệ cửa sổ, lặng lẽ nhìn mấy chiếc lá bên ngoài cửa sổ, trong lòng không nén được một tiếng thở dài.
Trước đây cứ canh cánh việc trở về trả thù Lưu Bình Nguyên, nhưng đến khi trả thù xong rồi lại không cảm thấy thỏa mãn hay vui vẻ chút nào.
Dù sao cô và anh ta cũng đã quen nhau nhiều năm, có rất nhiều kỷ niệm không thể nào quên, vui có, buồn có, còn sắp trở thành người một nhà. Vậy mà bây giờ lại làm tổn thương nhau đến mức sau này không thể gặp lại nữa. Nếu nhất định phải chia xa, tại sao không thể chia tay nhẹ nhàng được chứ?
Một cơn gió thu thổi qua, làm khẽ lay động chiếc lá bên ngoài cửa sổ, tâm trạng cô lại không kìm được, nghĩ đến một người sau này cũng không thể gặp lại… Tô Uy Việt.
Ở Vân Sơn thật sự rất yên bình, trong yên bình có súng có đạn, có phạm lỗi và chịu phạt, có cả một người đàn ông bao giờ cũng lạnh lùng. Hơn một tháng rồi, hình như chỉ có cô nghĩ về Tô Uy Việt, còn anh ta chắc sẽ không mảy may nhớ đến một người qua đường là cô đâu nhỉ?
Sói đúng là động vật không có tình cảm mà.
Vũ Đình lắc đầu cười khổ, sau đó chậm chạp đứng dậy, rời cửa sổ đi về giường. Cô nhắm mắt ngủ một giấc thật ngon lành, trong cơn mơ còn mơ thấy mình được quay về Vân Sơn, gặp Tô Thành Nam, gặp dì Lan, gặp cả Tô Uy Việt.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nghĩ đến giấc mơ ấy, cô vẫn có cảm giác vui vẻ, thế nhưng khi cảm xúc ấm áp đó qua đi, trong lòng chỉ còn lại nỗi hụt hẫng khó tả. Cuối cùng không muốn cứ mãi ở nhà nghĩ ngợi lung tung cho nên mới tám giờ, Vũ Đình đã định đến nhà Quách Mộc Trà học làm bánh.
Có điều, khi cô vừa ra đến cửa thì phát hiện ra có một chiếc xe màu đen bóng đỗ ở bên kia đường từ bao giờ, biển số xe là tám con số tám. Một người đàn ông đứng tựa vào thân xe hút thuốc, dưới chân có rất nhiều mẩu đầu lọc, còn nhiều hơn lần anh ta đứng ở trước cổng trung tâm thương mại đợi cô.
Lòng Vũ Đình đột nhiên run lên, nhất thời cứ ngẩn ra nhìn. Dụi mắt hồi lâu mới biết mình không gặp ảo giác, cô hít sâu một hơi rồi chậm chậm đi về phía chiếc xe kia.
Khi đến gần, Liêm ném điếu thuốc hút dở trên tay xuống đường rồi nhìn cô, đáy mắt đầy phức tạp:
“Lúc trước cô nói muốn đến thăm mọi người, bây giờ còn muốn về Vân Sơn nữa không?”
***
Lời tác giả: Ngày mai là cuối tuần rồi, bạn Hổ lại nghỉ ngơi đây. Chúc các chị em cuối tuần vui vẻ. Và đừng quên tương tác cho bạn Hổ nhé!