Cuộc Sống Làm Mình Làm Mẩy Của Tôi Ở Khu Thần Tiên

Chương 48

Bước chân rời đi của Thẩm Tri Quyện trái lại còn nhanh hơn. Tên đàn ông xã hội sốt vó lên, tiếp đó buông luôn cả tay của cô gái ra, bắt lấy áo của Thẩm Tri Quyện: “Mày nói cho rõ ra xem nào. Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Thẩm Tri Quyện vụng về che giấu vẻ hoảng loạn: “Anh trai à, anh thả tôi đi đi. Tôi thật sự chưa nhìn thấy gì cả…”

Mà Thẩm Tri Quyện càng không nói, tên đàn ông xã hội càng sốt ruột: “Mày nhìn thấy cái gì rồi? Nói mau!”

Thẩm Tri Quyện: “Cho dù tôi có nói thì anh cũng sẽ không tin đâu.”

Cứ lôi lôi kéo kéo thế mấy lần, tên đàn ông xã hội hết kiên nhẫn, tiện tay rút một con dao găm ra, nhắm chuẩn vào Thẩm Tri Quyện: “Tao cảnh cáo mày, đừng có õng a õng ẹo, rốt cuộc là nhìn thấy cái gì? Thành thật khai ra!”

Thẩm Tri Quyện lúc này mới giả bộ sợ hãi, nhỏ nhẹ nói: “Thật ra, tôi có đôi mắt âm dương, tôi nhìn thấy có một nữ quỷ đang cưỡi trên cổ anh…”

Tên đàn ông xã hội: “…”

“Mày ăn nói xằng bậy gì vậy hả? Có tin tao xử mày luôn không?”

Thẩm Tri Quyện thở dài: “Tôi biết ngay là anh không tin mà, vậy anh cứ thử cảm nhận xem, có người đang thở vào tai trái của anh phải không?”

Ở một nơi mà bọn họ đều không nhìn thấy, một quỷ sai cười xấu xa, thổi một hơi vào tai trái của tên đàn ông xã hội.

Vẻ mặt tên đàn ông xã hội tức khắc biến đổi.

Thẩm Tri Quyện: “A, cô ta bắt đầu bẻ ngón út của anh kìa…”

Quỷ sai lập tức tóm lấy ngón út của hắn, bẻ ra phía sau.

Tên đàn ông xã hội kêu “A” lên đầy thảm thiết, lăn lộn một cục ở dưới đất.

Thẩm Tri Quyện: “Ai ui, cô ta định chọc hai mắt anh kìa!”

Ngay vào lúc Thẩm Tri Quyện đang đùa nghịch vui quên đường về, ngoài cửa lại có một toán cảnh sát ập vào: “Không được động đậy! Lúc nãy là ai báo cảnh sát?”

Thẩm Tri Quyện còn chưa kịp nói gì, tên đàn ông xã hội đã sợ tè ra quần, bò tới trước mặt cảnh sát: “Hu hu hu hu, chú cảnh sát ơi, cuối cùng mấy chú cũng đến rồi! Có ma!”

Thẩm Tri Quyện: “…”

Cảnh sát: “…”

Thẩm Tri Quyện giơ điện thoại lên: “Anh cảnh sát, là tôi đã báo.”

Vị cảnh sát nọ vừa thấy mặt cậu là vui mừng hẳn lên: “Bạn học Tiểu Thẩm, sao lại là cậu thế?”

Thẩm Tri Quyện lúc này mới phát hiện, vị cảnh sát này là người quen, chính là vị cảnh sát ở đồn cảnh sát khu công nghiệp trước đây, bọn họ còn cùng nhau giải quyết vụ án xe ma Linh Hà.

Thẩm Tri Quyện thở phào, vội vàng kể lại một lượt câu chuyện tên đàn ông xã hội này mặc kệ ý muốn của cô gái mà kéo người ta vào nhà vệ sinh.

Nhân lúc các cảnh sát đi kiểm tra máy quay, tìm người tận mắt chứng kiến, cậu lấy cơ hội đó để cảm ơn quỷ sai lạ mặt kia: “Làm phiền anh rồi.”

Quỷ sai xoa đầu, cười ngây ngô: “Giáp Ất đã nói với ta rồi, mọi người đều đã từng làm người, người quỷ là người nhà mà!”

Thẩm Tri Quyện cảm động đáp: “Khả năng giác ngộ của nhân viên công chức dưới Địa Phủ các anh cao quá!”

Quỷ sai lập tức nghiêm mặt nói: “Đều là nhờ Bệ hạ lãnh đạo tốt!”

Thẩm Tri Quyện: “…”

Sau khi chào quỷ sai, Thẩm Tri Quyện còn phải cùng cô gái kia tới đồn cảnh sát để lấy lời khai. Lấy xong lời khai đi ra, cậu mới phát hiện ra cô gái này còn chưa đi, nhìn thấy cậu đi ra thì ngại ngùng tiến lại gần: “Anh trai, cảm ơn anh hôm nay đã cứu em.”

Thẩm Tri Quyện xua tay: “Là cảnh sát đã cứu cô, không liên quan gì tới tôi cả.”

“Sao lại không liên quan gì được! Nếu không phải anh đứng ra, đợi tới khi cảnh sát chạy tới thì chỉ sợ em đã…” Cô ấy nói rồi bắt đầu khóc, vừa khóc vừa điềm đạm nhìn cậu: “Em thực sự không biết nên làm cách nào để cảm ơn anh…”