Đỗ Hành nói: "Không phải lễ mừng năm mới sẽ có rất nhiều người muốn làm thịt heo sao, đến lúc đó nếu không đủ đồ cho heo ăn thì làm thịt nó thôi.”
Tần Tiểu Mãn cười một tiếng: “Không ngờ anh còn nhớ đến lễ mừng năm mới làm thịt heo, nhưng cho dù là làm thịt con heo này thì cũng phải mua heo con về tiếp tục nuôi thôi.”
Vừa dứt lời, một giọt nước lập tức nhỏ ở trên trán Tần Tiểu Mãn, cậu lau trán một cái rồi ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên dây phơi quần áo dưới mái hiên đang treo quần áo tối qua mình thay ra.
Cậu trợn tròn mắt: "Anh giặt quần áo cho tôi à?”
“Ngâm lâu rồi bốc mùi, vừa lúc có nước nóng nên tôi thuận tay giặt giùm.”
Tần Tiểu Mãn cười ha hả: "Anh hiền lành quá!”
Đỗ Hành cũng không thèm để ý việc cậu dùng cái từ này lên trên người mình, y nhìn thiếu niên vui vẻ vuốt bụng muốn vào phòng bếp: "Sáng nay ăn cái gì vậy?”
“Tiểu Mãn.”
Đỗ Hành vẫn gọi người lại.
Tần Tiểu Mãn quay đầu lại: "Sao vậy?”
Đỗ Hành hơi dừng một chút, y vươn ngón trỏ chỉ chỉ quần đùi đang phơi: "Sau này cậu tự giặt.”
Tần Tiểu Mãn nhíu mày, bật thốt lên muốn nói giặt thì cứ giặt nhiều chút đi, giặt thêm cái quần thì có làm sao đâu!
Tuy nhiên nghe Đỗ Hành nói thế như có ý là y sẽ giặt những cái khác cho cậu, vì vậy cậu vẫn vui vẻ dùng giọng điệu nhẹ nhàng bảo: "Được thôi, để tôi tự giặt cái đó cho.”
“Nhanh lên đi, tôi đói bụng quá rồi, chúng ta ăn cơm thôi!”
“Ừm…”
Tần Tiểu Mãn nhìn Đỗ Hành vẫn giữ chặt cổ tay cậu: "Sao vậy?
Đỗ Hành có chút khó mở miệng, nhưng nghĩ đến cha Tần Tiểu Mãn qua đời sớm, rất nhiều chuyện e là không ai dạy cậu, cho nên y vẫn nói: "Sau này đừng ngâm đồ lót chung với quần áo bẩn, lúc tắm rửa thì phải dùng nước nóng giặt sạch, phơi khô dưới ánh mặt trời.”
“... Tại sao vậy?”
“Cậu cứ làm theo lời tôi là được.”
Tần Tiểu Mãn nhíu mày, chợt hé miệng nở nụ cười.
Cả hai mới ở chung có mấy ngày mà y đã biết đùa với cậu rồi.
Cậu cười híp mắt đi theo sau mông Đỗ Hành: "Chuyện gì cũng nghe lời anh là được chứ gì.”
“Tháng chạp thì nhanh, tháng giêng thì chậm, không nhanh không chậm là tháng mùa đông.”
Tháng chạp là vào cuối năm, vừa bận rộn dọn dẹp vừa phải chuẩn bị đồ tết, tháng giêng là năm mới lại phải đi thăm người thân và bạn bè, mấy tháng mùa đông này chính là tháng đông rảnh rỗi nhất.
Lương thực đã được cho vào kho và không có việc đồng áng nên cả hai cũng chỉ chăn nuôi gia súc trong nhà và cày đất.
Tuy nhiên cũng không thể nói là rất rảnh rỗi, dù sao cũng là nông dân nên luôn có việc để làm, không giống người trong huyện khi rảnh rỗi là họ thật sự rảnh đến mức có thể bắt chéo chân nói chuyện phiếm và đùa giỡn với nhau.
Tần Tiểu Mãn ăn sáng xong băm cỏ heo nấu thức ăn cho heo, Đỗ Hành xào hạt dẻ ở bên cạnh.
“Có nhiều hạt dẻ quá, xào xong đưa qua cho chú hai được không?”
Đỗ Hành thấy vỏ hạt dẻ đã giòn thì lần lượt xúc lên.
“Được." Tần Tiểu Mãn cảm thấy Đỗ Hành rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế: "Vậy lát nữa anh đưa qua cho chú Hai đi, tôi phải đi lên núi.”
Đỗ Hành rũ mắt nhìn về phía người dưới bếp: "Hôm nay cậu lại muốn lên núi à?”
"Ừ, hôm qua tôi thấy núi có rất nhiều củi, những cái cây bị sét đánh gãy đều đã khô, tôi muốn nhân dịp thời tiết còn tốt để đi lấy chúng về, nếu không thì để chúng bị người khác nhặt đi thì tiếc quá."
Những tháng mùa đông rảnh rỗi nên mọi người luôn thích nhặt củi, núi Công Sơn lớn như vậy, mỗi người đều đi nhặt củi thì tất nhiên sẽ không có đủ củi để nhặt, nhưng mùa đông dùng củi nhiều để thay cho than lửa qua mùa đông, người không đủ củi đương nhiên sẽ muốn lấy từ trên núi riêng của người khác.
Trước kia Tần Tiểu Mãn nghĩ núi riêng là nhà mình nên không ai động vào, có củi cũng không nhặt về nhà, kết quả bị người ta trộm củi rất nhiều lần. Những người này cũng thông minh, ban ngày bọn họ sẽ ở trên núi Công Sơn ghé qua xem coi ai có củi hay đồ ở trên núi riêng, buổi tối chờ lên núi lấy.
Đỗ Hành chỉ nghe nói ăn trộm lương thực rau xanh, nhưng chưa từng nghe nói có người ăn trộm củi lửa.
“Trước kia anh là con nhà giàu nên tất nhiên anh không biết những chuyện này rồi.”
Tần Tiểu Mãn nói: "Tuy rằng củi lửa không phải vật hiếm lạ gì, khắp nơi đều có thể thấy, nhưng phóng tầm mắt nhìn thì núi nào núi nấy cũng có chủ, không phải chỉ cần là đồ mà anh thấy là có thể đem về nhà. Việc nấu cơm nấu nước hàng ngày không thể thiếu củi lửa, mùa đông còn có thể đốt làm than để sưởi ấm, một bó củi mang vào trong thành phố có thể bán hơn mười văn tiền đấy."
“Thứ đáng giá như thế thì có ai mà không muốn, nhà họ Tần chúng ta là gia đình lớn trong làng nên mới có núi riêng của riêng mình, nếu không chỉ dựa vào đồ trên núi Công Sơn thì chắc chắn không đủ dùng để nấu cơm.”