Phu Lang Kêu Ta Về Nhà Ăn Bám

Chương 27

Mi tâm của Đỗ Hành khẽ giật, y há miệng nhưng không nói nên lời, y chỉnh góc chăn cho Tần Tiểu Mãn rồi lúc này mới đến phòng bếp múc nước canh cho cậu.

Rót thang bà tử xong, Đỗ Hành lại bưng cho Tần Tiểu Mãn một chậu than đặt ở trong phòng, đóng kỹ cửa sổ rồi mới đi ra ngoài đóng cửa lại.

Sau khi làm xong hết mọi chuyện nước ngâm chân cũng không còn nóng nữa.

Y đành đi tắm, cởi giày, nhìn cái chân bị thương của mình với đường cong khác thường, mắt cá chân đột nhiên xuất hiện một chỗ sưng to, sờ lên thấy đau và cứng giống như xương bị lệch.

Không biết còn có thể chữa khỏi hay không.

Nếu như là nền y tế hiện đại thì y không lo lắng gì cả, tuy nhiên điều kiện chữa bệnh ở thời đại này thật sự rất đáng quan ngại.

So với làm một người què, đương nhiên y càng hy vọng bản thân có thể khá hơn, không riêng gì bị người ta nhìn mà là vì đi đứng không tiện sống cũng khó.

Y ngâm chân vào nước, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Trước kia chân của y vẫn bình thường, nếu không bởi vì giành ăn với người ta rồi vị người ta đánh thì chân y sẽ không què.

Cuộc sống ăn xin khó khăn tới cỡ nào vẫn còn rõ mồn một trước mắt, y ngửa đầu thở dài.

Hôm sau, Đỗ Hành dậy sớm.

Trời không còn mưa nữa, nhưng trời vừa sáng nên bên ngoài còn sương mù mông lung và xám xịt.

Tần Tiểu Mãn lại đi ra ngoài.

Nông dân có thói quen dậy sớm làm việc, đây là thói quen thời tiết do mùa hè nóng bức để lại, bình thường vào lúc trời còn chưa sáng người ta đã ra ngoài làm việc, đợi đến khi mặt trời mọc mới về nhà ăn sáng.

Nếu dậy muộn thì phải phơi nắng.

Đỗ Hành không tìm được cậu ở trong phòng, tự giác đi vào trong bếp.

Tối hôm qua thịt băm dưa muối còn chưa ăn hết, Đỗ Hành dùng bột mì và chút mì sợi chà nặn xong thì đun nước chờ Tần Tiểu Mãn trở về là có thể cho vào nồi nấu.

Nhưng đợi mãi thấy trời đã sáng rồi mà còn chưa thấy người trở về, Đỗ Hành đã nghe thấy gia súc trong chuồng kêu, y thả gia cầm ra rắc thức ăn, y cũng muốn nấu thức ăn cho heo nhưng trong nhà đã không còn cỏ cho heo ăn nữa.

Chắc hẳn sáng sớm Tần Tiểu Mãn đã đi ra ngoài cắt cỏ rồi.

Vậy y cũng chỉ có thể chờ cậu về mà thôi.

Y nghĩ mình cần làm chút việc gì đó, y đá tới chậu gỗ bên chân rồi cúi đầu nhìn thấy trong chậu gỗ là quần áo Tần Tiểu Mãn đã thay ra lúc tắm hôm qua.

Đỗ Hành đứng ở một bên nhìn quần áo đã ngâm nước và tạo góc.

... Chắc không đến mức phải giặt quần áo cho cậu chứ...

Quần áo của ai người đó tự giặt!

Nếu giặt quần áo cho cậu vậy không phải có nghĩa là... Đỗ Hành đi xa vài bước, có nghĩa là gì?

Giặt quần áo là chuyện hết sức bình thường, cậu cũng từng giặt cho y mà.

Đỗ Hành ho khan một tiếng, quần áo mùa đông không dễ phơi khô, nếu không nhân lúc trời không mưa sớm giặt sạch phơi nắng thì đến lúc đó sẽ không có quần áo để thay.

Hơn nữa người lớn tuổi giặt quần áo cho người nhỏ tuổi cũng không có gì cả.

Đỗ Hành đi lấy thêm một gáo nước nóng tới, ngồi trước chậu gỗ rồi giặt quần áo.

Hôm qua người này còn đội mưa trèo cây, quần áo không chỉ bị ướt mà còn rất bẩn, đây là quần áo mặc đi làm trường kỳ, bên trên đã đó hai miếng vá.

Đỗ Hành chà xát thật lâu mới chà sạch vết bẩn đóng rêu xanh, y vắt khô quần áo rồi ném vào trong thùng, đang định giặt quần thì y thấy trong chậu có một cái quần đùi màu trắng nổi lên.

“...”

Đỗ Hành nhìn nước bẩn trong chậu nước, tay mắt lanh lẹ vớt quần đùi lên, nhìn quần đùi rồi dùng ngón tay vân vê, Đỗ Hành nhìn xong gương mặt nóng hết cả lên.

Y liếc mắt nhìn sang một bên rồi nhanh chóng nhét quần vào trong thùng nước, chuẩn bị ứng phó cho xong việc, thế nhưng khi nhìn thoáng qua nước bẩn trong chậu, lông mày của y lại không khỏi căng thẳng.

Y thở dài, cuối cùng vẫn đi múc nước nóng rồi ngâm riêng quần đùi.

Y nhắm mắt giặt quần, cũng không biết là hơi nước hun đỏ mặt hay là y đang tự đỏ mặt...

Lúc Tần Tiểu Mãn vác một sọt cỏ heo lớn từ bên ngoài trở về, Đỗ Hành đang ở trong phòng xào hạt dẻ.

Cậu nâng cái gùi lớn gấp ba lần bản thân, cỏ heo bốc lên ép thắt lưng cậu cong xuống như lúa chín.

“Tôi về rồi đây!”

Đỗ Hành nghe thấy âm thanh thì lập tức đi ra từ trong bếp, y vội vàng tiến lên giúp cậu: "Sao cậu lại rinh nhiều như vậy!”

Tháo gùi xuống, Tần Tiểu Mãn xoa xoa bả vai của mình và đắc ý nói: "Hôm qua tôi đi đường nhỏ lên núi thấy chỗ đất phía đông có rất nhiều cỏ dại mà heo có thể ăn, sáng sớm hôm nay tôi bèn đi cắt đem về.”

Trong ruộng không có đồ ăn cho heo, không cắt chút cỏ dại cho heo ăn thì mùa đông năm nay sẽ không đủ thức ăn cho heo dùng.