Phu Lang Của Ta Là Đóa Hoa Mỏng Manh

Chương 28

Phía Nam yên bình, là nơi của lễ nghi, quả thực là coi trọng lễ giáo hơn so với miền Bắc.

Trong lòng Hoắc Thú đều hiểu, mặc dù phía Nam cũng không quá khắt khe đến mức trai gái và tiểu ca nhi không thể giao tiếp, nhưng điều đó cũng chỉ giới hạn ở những người tự do, Kỷ Đào Du đã có hôn ước, nhà chồng cũng chỉ là người học không đến nơi đến chốn, đương nhiên càng tuân thủ lễ giáo.

Nhưng càng thấy cậu như vậy, tâm trạng của chàng càng kỳ quặc.

Có điều chàng làm khó một tiểu ca nhi tay không tấc sắt thì có ý nghĩa gì?

“Vậy thì thôi, cảm ơn.”

Hoắc Thú giơ cái hộp thức ăn trong tay lên.

“Về đi.”

Hoắc Thú bước đi 2 bước nhưng lại nghe thấy người phía sau do dự và thương lượng: “Thế thì tôi sẽ về trước, sau đó anh đến nhà tôi để chúng ta thảo luận việc tìm người. Cha tôi là lý chính, người dân thường xuyên đến nhà để thảo luận công việc, không ai nói linh tinh. Được không?”

Đào Du vừa rời đi thời gian 1 nén nhang thì Hoắc Thú đến Kỷ gia.

Đào Du vừa về đến nhà, vừa mới lấy được 2 nắm cám gạo cho gà vịt nuôi trong nhà, rửa tay xong đang định pha một ấm trà để dưới lều mát trong sân thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cậu lau tay vội vàng đi mở cửa, nhìn thấy một người cao ngang cổng cầm cái hộp thức ăn mà cậu đã mang đi.

“Không hợp khẩu vị à?”

Đào Du không nhịn được mà hỏi một câu.

Hoắc Thú cúi đầu thấy tiểu ca nhi đang chăm chú nhìn cái hộp thức ăn, nói nhẹ nhàng: “Nếu tôi nói không hợp khẩu vị, em không định mời tôi vào sao?”

Lúc này Đào Du mới nhận ra mình đang đứng trước cửa, nghe vậy vội vàng nhường đường một chút: “À, xin mời nghĩa sĩ vào.”

“Hộp thức ăn tôi mang trả lại cho em.”

Đào Du mím môi, đóng cửa lại, bước theo sau lưng Hoắc Thú.

Thấy chàng quay lưng về phía mình, mới hỏi: “Vị của nó thế nào?”

Hoắc Thú ngồi xuống dưới lều mát, không trả lời câu hỏi của Đào Du, mà mở nắp hộp thức ăn, để Kỷ Đào Du xem.

Trong hộp thức ăn chỉ còn lại 3 chiếc đĩa trống, trước đó chứa một chồng bánh quế hoa, một món măng giòn hầm thịt muối và một bát canh cá chép.

Hương vị thì không cần phải bàn cãi, tất cả đều đã vào bụng Hoắc Thú.

Thực ra, món ăn mà mẹ Triệu nấu cũng rất ngon nhưng nếu so sánh giữa 2 người thì Đào Du lại còn hơn một bậc, kỹ năng nấu ăn của cậu có thể được coi là tinh xảo.

Đó không phải là thành quả của một ngày, mà là kết quả của việc thường xuyên luyện tập ở nhà.

Kỷ gia ở thôn không lo thiếu ăn thiếu mặc, bàn ăn luôn đầy ắp thức ăn, do đó đương nhiên có điều kiện để nghiên cứu về hương vị.

Tất nhiên, không biết có phải cậu chăm chỉ học nấu nướng vì người chồng có học thức của mình hay không.

Hoắc Thú nhướng mày, không hiểu tại sao lại nghĩ đến những điều này.

“Tất cả chỉ là những món ăn gia đình bình thường, không sánh được với hương vị của quán rượu trong thành.”

Đào Du thấy hộp thức ăn trống không, trong lòng lập tức vui mừng, sau khi lịch sự nói một câu, cậu mang hộp thức ăn vào bếp.

Hoắc Thú nhìn cậu ôm hộp thức ăn, bước nhẹ nhàng vào nhà, vẻ mặt dần trở nên thoải mái.

Khi Kỷ Đào Du quay trở lại, chàng lập tức rời mắt, tiện tay cầm lấy một tách trà đưa lên miệng.

“Cha mẹ em không ở nhà à?”

“Mẹ ở nhà, cha vừa đi ghi chép tình hình thu hoạch vụ thu, có một người nông dân câm cũng đi làm ở ngoài.”

Ngay khi vừa dứt lời, Hoàng Mạn Tinh nghe thấy tiếng động bên ngoài nên đi ra.

Bà lịch sự chào Hoắc Thú một tiếng, Đào Du đã nói với bà từ sáng sớm rằng Hoắc Thú sẽ đến để bàn chuyện và cũng là tìm Đào Du.

Hoàng Mạn Tinh hỏi vài câu, Đào Du không nói là chuyện gì, thấy cậu đảm bảo không phải là chuyện xấu, bà cũng không hỏi kỹ.

Đứa trẻ đã lớn, đương nhiên cũng có những chuyện riêng tư, không phải là chuyện xấu, có thể tự giải quyết, sau này kết hôn cũng là chuyện tốt.

Bà ra ngoài nói vài câu với Hoắc Thú: “Nếu Hoắc nghĩa sĩ có chuyện gì cứ nói với Đào Du trước, cha thằng bé lát nữa sẽ về.”

“Vâng.”

Sau khi nói xong thì bà cũng đi làm việc của mình, không nghe lén cuộc trò chuyện của 2 người.

Khi mẹ cậu đi rồi, Đào Du mới ngồi xuống ở vị trí bên cạnh đối diện với Hoắc Thú, thấy chàng đang từ từ uống trà.

Cậu hít một hơi, nói: “Nghĩa sĩ...”

Lời còn chưa dứt, đã bị ngắt lời: “Em cứ gọi tên tôi là được.”

“Hoắc...”

Mặc dù chưa từng nghe Hoắc Thú nói tên mình nhưng Đào Du vẫn biết chàng họ gì tên gì.

Cậu thấy Hoắc Thú luôn nghiêm túc và cũng không giống như những người cùng trang lứa, nếu gọi thẳng tên, có vẻ không tôn trọng lắm, nên cậu đã thay đổi cách gọi: “Anh Hoắc.”

Hoắc Thú nghe vậy, bàn tay cầm tách trà siết chặt, chàng không nhìn Đào Du nhưng ánh mắt lại ấm áp hơn.

“Sao hửm?”

Đào Du chớp mắt: “Chuyện đó, sau này anh có kế hoạch gì? Anh đã lên kế hoạch khi nào đi chưa?”