Hoắc Thú không từ chối lòng tốt của mẹ Triệu, gật đầu đồng ý.
Mẹ Triệu thấy Hoắc Thú vui vẻ, trong lòng cũng hạnh phúc.
Bà nhìn thấy mây bên ngoài không tan đi, gió thổi cũng lạnh buốt, dù không mưa, cũng đoán được nay là một ngày âm u.
“Mưa thu xuống thì trời sẽ lạnh, may mắn là lúa gạo đã phơi gần xong. Mỗi trận mưa thu, mỗi trận hàn, phải may quần áo thu trước, nếu không trời lạnh đột ngột thì sẽ không ứng phó kịp.”
Nguyên Tuệ Như đã 2 năm không cắt vải làm quần áo, mùa thu đông đều khô ráo, đông đến thường bị ho, bây giờ cuộc sống đã tốt hơn một chút, không cần phải khắc nghiệt như vậy.
Bà quay đầu nhìn về phía Hoắc Thú, mặc một chiếc áo vải bố ngắn, dù không có vá nhưng cũng đã mòn và cũ kỹ.
“Cháu luôn mặc quá mỏng, bác sẽ may cho cháu một bộ quần áo dày dặn hơn.”
Hoắc Thú vỗ nhẹ góc áo: “Cháu quen rồi, không lạnh, không cần phiền bác gái.”
“Khí hậu miền Nam và miền Bắc khác nhau, không chú ý một chút là có thể bị bệnh, hơn nữa bác không thấy phiền chút nào, phụ nữ đều thích may quần áo, may cho người trong nhà càng vui hơn.”
Hoắc Thú giữ đũa trong tay một lúc, nghe mẹ Triệu nói vậy không từ chối nữa, thay vào đó chàng đặt đũa xuống và lấy túi tiền từ trong người ra: “Vậy thì phiền bác rồi.”
Có điều mẹ Triệu lại ngăn chàng lấy tiền: “Bác sẽ may cho cháu, mùa thu đến rồi, nhà nào cũng may quần áo cho con cái, không có chuyện con cái phải trả tiền.”
Những ngày này, bà thấy Hoắc Thú không phải là người luộm thuộm, nhưng quần áo thay đi thay lại chỉ có 2 bộ, có lẽ cũng không có nhiều tiền.
Dù bản thân bà cũng trong hoàn cảnh như vậy, nhưng bà sẽ không tiêu xài hoang phí số tiền mà Trường Tuế dành dụm được, 1-200 lượng bạc được gửi từ xa xôi, làm sao bà không đau buồn.
Nhưng Hoắc Thú lại nói: “Cháu có tiền.”
Mẹ Triệu nghĩ chàng vẫn cứng đầu, đẩy túi tiền của chàng trở lại: “Nếu cháu có tiền thì hãy tiết kiệm, cháu chưa kết hôn, sau này kết hôn sẽ có nhiều việc phải tiêu tiền, không dễ dàng để tiết kiệm tiền trong quân đội, nên dùng vào việc chính đáng mới đúng.”
Hoắc Thú nghe vậy rất bất đắc dĩ, nhìn vào những hạt vàng lộ ra bên trong và thở dài.
Sau bữa ăn, mẹ Triệu đeo một cái gùi, mang theo một chiếc ô giấy dầu đi vào trong thành.
Hoắc Thú tập một bộ quyền trong sân, lại chẻ 2 giỏ củi cho vào bếp, thời gian vẫn còn sớm.
Mây đen không tan, thời tiết như vậy không dám phơi lúa gạo, càng không có việc gì để làm.
Triệu gia vốn không có mấy mẫu đất, 2 năm trước cuộc sống khó khăn, đã bán mất một ít.
Bây giờ đất đai trong tay chỉ còn vài ba mẫu, một mình mẹ Triệu đã gần như xử lý xong lúa gạo trong.
Sáng sớm nay, thời tiết hơi ngột ngạt.
Hoắc Thú ngồi trong nhà một lúc, chàng nắm lấy chiếc trâm dài không biết làm gì, cuối cùng lại cất đi.
Không có việc gì làm, chàng mặc quần áo mỏng manh và bước ra khỏi cửa.
Giang Nam là vùng đất nhiều sông nước, nhiều kênh rạch, nghe nói khi thời tiết ngột ngạt càng dễ bắt cá tôm.
Miền Bắc cát vàng trải dài, ít có kênh rạch như vậy, nhớ lại lúc đầu kỹ năng bơi lội của chàng rất bình thường, là Trường Tuế đã dạy chàng lặn và bơi trong hồ.
Có cơ hội, tại sao không thử một lần?
Vừa bước ra khỏi cổng, Hoắc Thú thấy một bóng dáng quen thuộc nhìn quanh ngoài sân, chàng nhíu mày: “Có chuyện gì à?”
Kỷ Đào Du nhìn người ở cửa, chạy vội đến, đưa cho chàng một hộp thức ăn.
Hoắc Thú thấy vậy, nhíu mày.
“Em thật biết giữ lời. Nhưng mà em lén lút đến đây, chỉ sợ người ta nghĩ em đang gặp người yêu đấy.”
Đào Du nghe vậy mặt đỏ bừng: “Tôi không phải, đồ đã đưa rồi, tôi về đây.”
Hoắc Thú nhìn người quay đầu bỏ đi, chàng nhíu mày, cầm hộp thức ăn nói: “Chờ một chút.”
Đào Du dừng lại: “Còn việc gì nữa?”
“Không phải em nói sẽ giúp tôi tìm người sao? Đến đúng lúc lắm, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.”
Hoắc Thú dựa lưng vào cửa: “Bác gái ra ngoài rồi, vào đi.”
“Vào… Vào trong?”
Kỷ Đào Du mở to mắt, anh biết tui đã có hôn ước, nhà không có ai mà lại mời tui vào nhà á?
Hoắc Thú nhìn thấy sự kháng cự của cậu, nhíu mày: “Tôi còn có thể làm gì được em?”
Đào Du nhăn mày, nếu có chuyện gì thì cậu cũng không phải là đối thủ.
“Điều đó không phù hợp với lễ nghi. Nếu người ta thấy thì không tốt.”
Hoắc Thú ngước mắt: “Em sợ là sẽ truyền đến tai chồng tương lai của em à?”
Kỷ Đào Du nhíu mày, hôm nay người này nói chuyện sao mà gay gắt thế.
Cậu véo góc áo: “Dù là truyền đến tai ai thì cũng không tốt.”
Hoắc Thú thấy tiểu ca nhi cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ hơn nhiều, vẻ mặt hơi khác.
Miền Nam và miền Bắc khác nhau, miền Bắc chiến tranh liên miên, sống sót mới là việc quan trọng nhất, không quan trọng lễ nghi.
Đàn ông, tiểu ca nhi, phụ nữ cũng không có gì quá khắt khe, phong tục dân gian mạnh mẽ, đừng nói ở chung là chuyện bình thường, ngay cả việc cùng nhau uống rượu và chơi trò chơi cũng là điều thường thấy.