Từ khi Thích Lan gạt Bạch Chất sang một bên, toàn thân nàng thấy sảng khoái thật lâu, tân quan nhậm chức nhóm lên ba cây lửa cháy rực khắp nơi, nàng rất hài lòng, không có việc gì cứ đi loanh quanh trong thành ngoài ấp, chiêm ngưỡng thành quả lao động của mình.
Phong khí thủ vệ quân tạm thời được đổi mới, đội tuần tra chỉnh tề hơn nhiều, bọn láu cá xảo trá cũng ít đi, trên giáo trường tiếng huấn luyện vang đến tận mây xanh, nàng đứng trên thành lâu phất phơ gió, liếc mắt đã thấy không xa có một tòa lầu nhỏ xiêu vẹo, sơn trên cột tróc lở loang lổ, đầu câu hoa cổng cột bị mưa gió tàn phá chỉ còn lại một hình dáng đại khái, lan can nhìn qua đều lung lay sắp đổ, đừng nói là dựa lan can nhìn xa, chưa chừng gió thổi một cái đã cuốn bay cả cái lầu rồi, thật chẳng ra thể thống gì, còn hơi thảm hại, Thích Lan nhíu mày lại.
Thích Lan giơ tay chỉ, hỏi tên thị vệ bên cạnh: "Đó là cái gì?"
Thị vệ nghe xong ngớ người ra, trả lời: "Tổng đốc, đó là vọng lâu đấy, vọng lâu để quan sát và báo động tình hình địch."
"Các ngươi lại gọi đống gạch vụn đó là vọng lâu à?" Thích Lan bật cười khinh khỉnh, biểu cảm tùy ý hơi thu lại một chút.
"Ơ..." Tên thị vệ cảm nhận được sự khinh thường trong giọng điệu nàng, vội vàng quỳ xuống nịnh nọt xoa dịu: "Đó chẳng phải cũng nhờ phúc của đại soái Thích sao? Có lão nhân gia giữ Ký Bắc, Nghiêu Đô tất nhiên có thể an giấc ngàn thu, vọng lâu cũng chỉ là thế thôi, chờ tới khi phải dùng thì còn chưa biết là đời nào."
Thích Lan nắn nắn lông mày: "Không phải để trinh sát địch sao? Người đâu? Cứ để mỗi cái lầu cũ tự nó trông chừng thôi à?"
"Ơ, đây..." Tên thị vệ cẩn thận đưa mắt nhìn về phía vọng lâu, quả thật là trống hoác không bóng người, lại thăm dò nhìn về phía Thích Lan, gương mặt đẹp trai đầy mây đen u ám.
"Điều tra." Sắc mặt Thích Lan đã hoàn toàn sụ xuống, giọng nói mang theo băng giá.
Hơn chục tên thủ vệ say khướt bị áp giải tới trước mặt Thích Lan, bọn này xưa nay quen buông thả, tuy nghe nói thủ vệ quân đổi chủ tử, vẫn cứng đầu không tin vào tài năng của nàng, cho rằng ngọn lửa này sẽ không cháy tới được cái lầu nhỏ hoang vu không ai để ý này, sau khi trực trên lầu một lúc liền chạy đi quán rượu nhỏ uống đến quên trời quên đất.
Thích Lan không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: "Đã thờ ơ với nhiệm vụ, thì phải chuẩn bị tâm lý chịu phạt."
Nàng lạnh lùng đảo mắt qua đám say rượu, nhẹ nhàng nói: "Chém."
Bạch Chất nghe tiếng lăn tới, vừa lên tới đã nghe thấy hai chữ đó, bị vị tổng đốc thay đổi sắc mặt như thay áo này dọa ngơ ngẩn, lúc đó quên cả xin tha, tên cầm đầu quỳ dưới chân Thích Lan, lưỡi líu lại mở lời: "Tổng đốc, tha cho chúng tôi lần này đi, chúng ta đều là huynh đệ mà."
Thích Lan liếc hắn, có vẻ hơi quen mặt, hình như từng uống rượu với nhau.
Nàng vẻ mặt khó đoán: "Đều nói trong quân không có cha con, huống chi là huynh đệ, ta cũng không thể mở tiền lệ này."
Thích Lan giơ tay lên làm động tác chém xuống, chưa kịp mọi người phản ứng, đầu tên kia đã lìa khỏi cổ, máu phụt ra tung tóe.
Thiên Thanh tiến lên túm mấy tên còn lại lôi đi xa.
"Đi đâu?" Thích Lan lạnh lùng nói: "Ngay tại đây mà chém, cho cả lầu trên lầu dưới đều xem, thờ ơ với nhiệm vụ sẽ có kết cục thế nào."
Thiên Thanh ra tay gọn gàng lẹ làng, tay vừa giơ lên đao vừa hạ xuống không để họ đau đớn quá lâu, tiếng kêu thảm thiết toàn từ mấy tên sau lưng xếp hàng mà ra.
Họ rõ ràng nghe thấy âm thanh lưỡi đao chém đứt xương sống vang lên bên tai, lông tơ dựng đứng cả lên.
Đợt người thay ca nghe tiếng kêu thảm của đội trước mà giẫm chân lên thành lâu, cả đời chưa bao giờ nghiêm túc quan sát mẫu đất dưới chân mình như vậy.
Thích Lan xoay người giữa đống đầu lâu lăn lóc khắp đất, cất giọng nói: "Mấy ngày này ta chỉ có một yêu cầu, hãy xem kỹ các quy định ta đặt ra, các ngươi đều phải biết điều một chút, chúng ta không phải không có cơ hội cùng nhau uống rượu tâm sự, nhưng cơ hội này không phải để các ngươi leo lên mặt đâu, mong mọi người trong trường đều biết cho."
Nàng hiểu rõ khó khăn trong việc lập uy trong quân, cũng lười nghĩ cách ổn thỏa, thế là cứ nhanh chóng chém tận gốc loạn mà giải quyết phiền phức này.
Mùa hè ở Nghiêu Đô đến sớm, mới đầu tháng tư, Thích Lan đã thay áo đơn đi lại khắp nơi.
Liên Thành làm việc mau lẹ mà chu đáo, Thích Lan nhẹ lòng không ít.
"Quy củ cơ bản định xong thì chuyện còn lại dễ làm thôi." Liên Thành nói: "Bước tiếp theo chúng ta cần tập trung luyện binh, tuy không thể đạt tới trình độ quân đội Ký Bắc, cũng không thể quá tệ."
Thích Lan từng thấy phụ thân huynh trưởng tại Ký Bắc huấn luyện binh mã, luôn háo hức muốn thử, nhưng vì bản lĩnh chưa tới nơi tới chốn, nên luôn ở vị trí bị sai bảo luyện tập. Giờ đây rốt cuộc trong tay cũng có một đội quân của mình, càng nhìn càng quý, buổi tối cũng lười về phủ thừa tướng, liền tạm trú ngủ trong phòng trực của tổng đốc, nàng theo quân đội hành quân đánh trận, đừng nói phòng trực, có một cái lều để ngủ cũng đã không tệ rồi, có lúc thậm chí gặp một mảnh đất cỏ hơi mềm cũng có thể tranh thủ chợp mắt được một lúc.
Liên Thành và Trúc Thanh Vị là một đôi bạn tri kỉ gặp nhau muộn, hai tên độc thân không có vợ rảnh rỗi là tụ tập trong phòng trực dinh tổng đốc nói chuyện đêm khuya, Thích Lan đôi lúc cũng tới góp vui, qua lại vài lần dần trở nên thân thiết, từ từ gạt sang một bên những phiền muộn mấy ngày trước.
Thế nên phủ Thôi Tụng cũng giống như mấy năm trước, sân vắng lạnh lẽo toát ra khí lạnh làm người ta ngao ngán tuyệt vọng, Thích Lan một thân tự tại bên ngoài, những người nhà bị bỏ lại trong phủ cũng chả quản, con chó kia bị xích trong sân, nhiệm vụ chính từ sáng đến tối là đánh nhau với cái bát sắt của nó.
Đánh nhau đến mức sợi xích quấn vòng quanh cổ mấy vòng, chỉ có thể nghiêng cổ áp sát mặt đất nơi xích chó chờ người tới cứu, Thôi Bá vốn muốn nuôi một con chó con cho có tiếng động của sinh vật.
Ai ngờ con chó hoang đó suốt ngày đánh nhau với cái bát như nổ cả vạn tiếng pháo ầm ầm, mỗi ngày đều đúng giờ mà ầm ĩ.
Thôi Tụng đôi lúc cũng muốn thân cận với con chó lông vàng to này, tiến lên trước thì phát hiện con chó này không chú ý vệ sinh, sau khi tùy tiện đi đại tiểu tiện là nhảy loạn xạ tứ tung, dính đầy phân nướ© ŧıểυ vào dưới chân, người vừa tới gần nó liền hăng hái đứng hai chân trước vồ lên người ta, Thôi Tụng thấy mình thật sự không chấp nhận nổi, bèn từ bỏ, cung kính mà tránh xa.
Con chó này đại khái cũng giống như chủ nhân của nó, hễ lộ chút ý muốn thân cận thì như bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình.
Thích Lan đang ở phòng trực ban chợt cảm thấy đầu mũi ngứa ngáy hắt hơi một cái vang trời, chờ Liên Thành trở về biểu diễn trận hình mới sắp xếp cho mình, suy nghĩ không biết gần đây có phải giao việc cho Liên Thành quá nhiều rồi, trên đường về hắn đang mắng mình đấy.
Tùy tay cầm lên một thanh đoản đao tinh xảo để trên bàn, vỏ đao khảm một dãy bảo thạch, lấp lánh phản chiếu ánh nắng, chuôi đao còn chạm khắc hoa văn phức tạp, bảo đao tuốt ra khỏi vỏ, lại không có mài lưỡi, nàng lấy ngón tay miết qua lưỡi đao, Liên Thành và Trúc Thanh đi vào bên cạnh, hai người nhờ sợi dây kết nối này của Thích Lan mà trò chuyện với nhau, càng nói càng hợp ý, có xu thế hình bóng không rời.
Liên Thành thấy Thích Lan nghịch đao của hắn, lên tiếng: "Không phải là món đồ giá trị gì, tổng đốc thích thì cứ lấy đi."
"Thôi đi, hoàng thượng trước đó còn thưởng thanh lớn hơn, còn chưa xem kỹ cơ." Thích Lan nói: "Muốn khéo léo trước phải luyện dụng cụ, ngươi sao thế, một thanh đao tốt mà không mài lưỡi."
Liên Thành đáp lại: "Mài lưỡi rồi mùi tanh máu quá nặng, hạ quan là một giám sát, vốn dĩ không cần đi theo thủ vệ quân đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, cũng không thích đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, thanh đao này chỉ là vật trang trí thôi, rất tốt."
Thích Lan không biết nói gì.
Liên Thành lại tiếp tục nói: "Đao của hạ quan tốt hay không không quan trọng, binh khí của thủ vệ quân không thể không sắc bén, ngân lượng trên sổ sách còn lâu mới đủ để đặt một lô mới, tổng đốc định xử lý thế nào."
Thích Lan nghe vậy vỗ đùi đánh bốp, làm Trúc Thanh đứng bên cạnh bị dọa run lên một cái, hắn vốn đã quen im lặng ít lời, bên cạnh cũng phần lớn là người trầm ổn, từ khi bị Thích Lan dẫn bên mình, thỉnh thoảng lại bị thượng cấp làm người ta giật mình hoảng sợ.
Thích Lan nói: "Quên đi tìm Hộ bộ xin tiền rồi, mau nghĩ ra đối sách cho ta đi."
Liên Thành: "Hạ quan từ chối."
Thích Lan vừa mới lắc đầu múa não nói ra nội dung tiếp theo: "Không sao, tạm thời thế vài ngày, binh khí vốn có trong quân đã sai Bạch Chất đi kiểm kê rồi, không tệ lắm thì để lại, quá tệ thì cho nấu chảy đúc lại, lại truyền lời xuống các nhà có binh khí thì mang đến dùng để tự luyện tập cũng được, có mấy công tử nhà giàu trong nhà có nhiều, còn có thể mang thêm vài cây chia cho người khác, dù sao Bạch Chất cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, vài hôm nữa ta đến Hộ bộ lượn một vòng, biết đâu mặt mũi ta to chứ."
"Đúng rồi." Thích Lan đột ngột chuyển giọng "Gần đây việc của thủ vệ quân nhiều hơn không ít, lương hoàng gia không thể lẫn lộn ăn được, thế nào, mệt không, hận ta lắm chứ?"
Liên Thành và Trúc Thanh trao đổi ánh mắt mơ hồ, đều nghĩ tiểu ma đầu chẳng bao giờ ngừng nghỉ này đột nhiên phát hiện lương tâm thương hại cấp dưới từ khi nào vậy.
Liên Thành mở miệng trước, nói: "Thuộc hạ đều là giúp đỡ Liên đại nhân, tận chút sức mọn, không đáng nhắc tới."
Trúc Thanh chắp tay, nói tiếp theo: "Tổng đốc, nói thật lòng một câu, thủ vệ quân những năm gần đây tuy như tạp dịch, nhưng tướng sĩ đều là nam nhi huyết nhiệt, một lòng báo quốc chưa nguội lạnh, trước kia không có người thích hợp lãnh đạo chúng tôi, nay đã có, người nào chẳng khen ngợi, ta vốn cũng tưởng mới nghiêm quân kỷ, chăm chỉ huấn luyện mọi người sẽ có chút bất mãn, nào ngờ mấy ngày qua lại chẳng có một lời oán thán."
Thích Lan gật gật đầu, vốn nghĩ đây là một đám con cưng da mỏng thịt mềm được nuông chiều, không ngờ cũng chẳng thua kém gì nam nhi Ký Bắc.
Thích Lan được lòng dân cũng một nửa là nhờ công của chính nàng, nàng không giống như vị tổng đốc tiền nhiệm suốt ngày thần long bất kiến thủ vĩ, ngoài lúc nghỉ ngơi ở phòng tổng đốc và nói chuyện phiếm với Liên Thành, thời gian còn lại đều ở trường đấu, cơ cấu thủ vệ quân đã rất hoàn chỉnh, hai trăm người là một liên, mười liên là một hương, năm hương là một sư.
Chia lượt huấn luyện, Thích Lan từ đợt thứ nhất bầu bạn đến đợt cuối cùng, lúc nghỉ giữa trường còn thích so tài vài hiệp với mọi người.
Thủ vệ quân lúc đầu còn coi thường việc phái một tiểu cô nương đến làm cấp trên của họ, kết quả mấy tay cao thủ bước lên so tài mấy hiệp đều thất bại, tự nhiên cũng tâm phục khẩu phục, hơn nữa Thích Lan tâm tư tỉ mỉ, sớm đã bày một nồi lớn ở trường tập, sai người múc đầy bát để một bên nguội bớt, lúc nghỉ ngơi cung cấp cho mọi người tùy ý lấy dùng.
Nàng không có giá, hòa nhập với mọi người, chưa đến nửa tháng, đã thu phục năm vạn người này.
Thôi Tụng đang ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, cầm bút phác họa gì đó, hắn buông lỏng lúc lông mày mắt nhạt nhẽo dịu dàng, hệt như bước vào trong tranh, Cốc Vũ đứng phía trước hắn, cúi đầu bẩm báo lịch trình của Thích Lan.
Thôi Tụng nghe xong thở dài một hơi: "Ta làm tể tướng gần mười năm rồi, không dám lơ là nửa điểm, cũng chẳng kiếm được nhân duyên tốt như vậy, hay là ta cũng đến cửa cung phát chè đậu xanh, hoặc so tài với ai đó nhỉ."
Cốc Vũ hiếm khi thấy hắn nói đùa, nhất thời không biết nói gì.
Thôi Tụng không nhịn được nghĩ đến dáng vẻ sinh long hoạt hổ náo động của Thích Lan trên trường đấu, hắn không thấy được vẻ mặt của mình, cùng liễu non ngoài cửa sổ trở nên sinh động.
"Thư từ qua lại với Ký Bắc của nàng cũng đều đã xem rồi?"
"Đã xem." Cốc Vũ đáp: "Đều là mấy chuyện gia đình không mấy quan trọng, còn có..."
Cốc Vũ như bị xương cá nghẹn cổ, ngập ngừng ngẩng đầu nhìn Thôi Tụng một cái.
Tâm trạng Thôi Tụng có vẻ vẫn khá tốt, nụ cười thêm mấy phần chân thành: "Cái gì?"
"Còn có mấy câu mắng ngài."
Thôi Tụng: "..."
"Nói ngài hỏi nhiều quá." Cốc Vũ trong lòng lặp lại rồi lui ra ngoài.
Thôi Tụng đứng trước cửa sổ trầm tư, không hiểu một đám nam nhi thô kệch trong thủ vệ quân, cải cách làm sao lại có thể thuận buồm xuôi gió tiến hành như vậy, bản thân đối mặt với một đám văn nhân uyên bác, sao lại không thể nói thông đạo lý này. Cả ngày nghe sự thoái thác của họ, nghe họ miêu tả cảnh tượng thịnh thế này, chính mình cũng dần dần tin vào lời nói dối quốc gia này vẫn khang kiện.
Nếu như ngày hôm đó không có trận mưa lớn như trút nước ở góc phố nhặt được Trình Thiêm toàn thân lấm lem bùn đất.