La Phi dù sao cũng đã lăn lộn trong giới giải trí này nhiều năm rồi, cũng đã từng dẫn dắt qua biết bao tiểu hoa, cũng có quan hệ với thượng tầng công ty, đầu óc cũng coi như là linh động, tài ăn nói cũng rất đâu ra đó.
Mấy phút sau, Trình Tri Lạc cuối cùng cũng nhận được câu trả lời của La Phi.
Anh La: [Cậu mới ký hợp đồng chưa bao lâu, bây giờ đang lúc tuổi trẻ, tôi không kiến nghị cậu rút khỏi showbiz sớm như thế, bên phía công ty chắc cũng sẽ có chút phiền phức, thậm chí có khả năng sẽ còn liên lụy đến cả chồng cậu nữa.]
Anh La: [Nhưng mà nếu thật sự tình cảm của cậu với chồng cực kỳ tốt thì… dù sao thì cũng đã dẫn dắt cậu lâu như thế, nói thế nào thì cũng có chút tình cảm, có thể giúp đỡ cậu thì tôi sẽ cố hết sức.]
Anh La: [Tôi chỉ có thể vì cậu xin công ty gia hạn thêm, nếu cậu có thể đưa đứa nhóc nhà cậu cùng tham gia show thiếu nhi, thế thì kỳ hạn hợp đồng giữa cậu và công ty tôi cũng có thể báo với bên trên để thu hẹp lại, chỉ bằng thời gian cậu tham gia show thiếu nhi đó thôi thì sao?]
Anh La: [Một năm sau cậu sẽ được tự do, có thể làm ba nhỏ toàn thời gian rồi, còn không cần để chồng mình phải giúp đỡ chi trả bất cứ phí tổn bồi thường hợp đồng nào nữa.]
Mục đích đã đạt được, ý cười nơi khóe mắt Trình Tri Lạc càng thêm sâu.
Nếu có thể lựa chọn giữa việc có tham gia show thiếu nhi hay không thì cậu vẫn thiên về vế trước, tức là tham gia show thiếu nhi nhiều hơn.
Cậu biết La Phi và bên công ty kia có tính toán gì, cậu cũng biết nên thay đổi ra sao để lợi dụng chính kế hoạch của bọn họ hố ngược lại đám người kia, đạt được mục đích của mình.
Đây không phải là dễ dàng rơi vào bẫy của cậu hay sao.
Mặc dù dẫn theo Phó Hạ tham gia show thiếu nhi có thể sẽ vì sự đối địch của đám người như Trình Diệp Gia khiến cho Phó Hạ phải chịu ấm ức cùng cậu, nhưng nói gì thì nói cậu cũng có bàn tay vàng nắm rõ mọi tình tiết trong sách, cậu vẫn chắc tới chín phần có thể bảo đảm an toàn cho Phó Hạ.
Còn về phần trăm cuối cùng kia… không phải còn có lão già kia hay sao?
Cũng chẳng phải nhóc con của một mình cậu.
Thêm nữa, cậu nhớ trong sách có một chi tiết miêu tả nhân vật phản diện Phó Hạ —— Phó Hạ yêu thích ca hát, thậm chí còn lén viết một bài hát cho bạch nguyệt quang của cậu bé, nhưng vì những gì trải qua thời thơ ấu và tính cách của mình nên không thể bước lên sân khấu ca hát mà cậu bé vẫn hằng ao ước.
Show thiếu nhi lần này vì để kéo độ hot, không chỉ mời ảnh đế mà còn mời cả ca hậu đã từng vì kết hôn mà ở ẩn và rút khỏi showbiz rất lâu, mặc dù độ hot không còn được như khi trước, nhưng những bài hát mà ca hậu đó để lại vẫn vô cùng kinh điển.
Tham gia show thiếu nhi lần này có lẽ sẽ cho nhóc con một cơ hội để tìm kiếm giấc mơ.
Sau đó, Trình Tri Lạc cố ý ấn vài lần vào khung chat, qua vài phút mới trả lời La Phi.
Trình Tri Lạc: [Thế thì làm phiền anh La rồi ạ! Chồng tôi cũng đã đồng ý rồi (*▽*).]
Trình Tri Lạc: [Chồng tôi nói đợi bên trên thông qua xong thì sẽ để anh ấy xem hợp đồng rồi sẽ đồng ý cho tôi dẫn theo đứa bé tới công ty ký kết với show thiếu nhi.]
La Phi bị dáng vẻ cô vợ nhỏ này của Trình Tri Lạc ập thẳng vào mặt, lòng nghĩ lão già này không phải cũng khá biết tính toán đấy sao, cũng vẫn không nỡ cho cậu ta tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, đoán chắc lần nói chuyện này giữa anh ta với Trình Tri Lạc cũng bị lão già đó khống chế thôi.
Nhưng cũng không sao, dù gì thì sau show thiếu nhi thì Trình Tri Lạc cũng chẳng còn tác dụng gì với công ty nữa, sau khi báo cáo hết mấy cái uẩn khúc trong này với thượng tầng trong công ty xong thì anh ta tin chắc thượng tầng hẳn sẽ phê chuẩn luôn mà thôi.
Anh La: [Được, cậu mau chóng đi làm đi.]
Trình Tri Lạc vui vẻ gửi gif xấu hổ cho anh ta.
Trình Tri Lạc: [Vâng, tôi đi làm trà chiều cho chồng tôi trước đã nhé, sáng mai rồi chúng ta bàn tiếp nhé anh La.]
La Phi: “…”
Tắt điện thoại xong, Trình Tri Lạc phát hiện không biết từ lúc nào nhóc con đã ôm lấy cuốn truyện tranh cho thiếu nhi tựa sát vào bên cạnh người cậu rồi ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn bị điều hòa trong phòng thổi cho đỏ ửng, dường như là vì để không làm phiền đến cậu mà không hề dựa hẳn vào người cậu.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì quả thực dễ buồn ngủ, nhóc con vẫn luôn không ngủ trưa, còn uống một cốc thuốc, không chịu nổi cơn buồn ngủ mà ngủ quên thì cũng là điều hết sức bình thường.
Trẻ con tầm tuổi này quả thực vẫn cần ngủ đủ, là cậu đã lơ là.
Sợ làm ồn đến cậu bé khiến cậu bé tỉnh dậy nên Trình Tri Lạc khẽ khàng xuống giường, đến cả lúc đóng cửa cũng vô cùng cẩn thận, gần như không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Nói muốn đi làm trà chiều thì cũng không phải đang lừa La Phi, chỉ là đối tượng không phải lão già kia mà là nhóc con.