Tiểu Nói Lắp Mang Theo Nhãi Con Tham Gia Oa Tổng

Chương 20

Phòng ngủ của Phó Hạ ở ngay cạnh phòng ngủ chính, mặc dù là nơi dành cho trẻ con ba bốn tuổi nhưng phòng ngủ này thật sự không hề nhỏ.

Cũng phải, biệt thự lớn như vậy, bố trí một căn phòng lớn cho một nhóc con như vậy cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là trong phòng ngủ trống rỗng, ngay cả đồ chơi cũng không thấy cái nào.

Trình Tri Lạc khẽ cau mày, nhớ lại bảo mẫu lòng dạ hiểm độc đó.

Đoán chừng rất nhiều đồ của nhóc con đều bị bà ta "lấy" đi hết rồi.

Bà ta cũng có một đứa con trai trạc tuổi nhóc con, có lẽ đồ đạc của Phó Hạ đều bị bà ta lấy đi cho con trai mình dùng, nghe nói vì được Phó Dư Hoài quan tâm nên được học cùng một nhà trẻ với Phó Hạ, học phí cũng do Phó Dư Hoài bảo Từ Kỳ chi trả cùng.

Rõ ràng đã chiếm được nhiều lợi lộc như thế nhưng vẫn không hiểu được lòng biết ơn và sự hài lòng.

Trình Tri Lạc không khỏi bừng lên một ngọn lửa không tên trong lòng.

Cậu không muốn nhóc con lớn lên sẽ mang tính cách hoang tưởng như trong sách, cũng không muốn sau khi nhóc con biết những việc bảo mẫu đã làm thì chịu tổn thương, cậu sẽ thay cậu bé xử lý tốt những chuyện này.

Vì trong phòng ngủ không bật điều hòa nên cậu cũng không để nhóc con ở lại trong này quá lâu, sau khi cho cậu bé tự chọn mấy cuốn sách thì đưa cậu bé về phòng ngủ chính.

Bữa trưa cũng đã trôi qua được nửa tiếng, Trình Tri Lạc lại pha một cốc thuốc cho cậu bé, sau khi nhìn cậu bé ngoan ngoãn uống xong mới mở điện thoại mình ra, thoát khỏi giao diện trò chuyện với La Phi, gửi tin nhắn cho lão già vừa mới kết bạn.

Trình Tri Lạc: [Anh có thông tin liên lạc của bảo mẫu đã chăm sóc Hạ Hạ trước đây không?]

Lão già không trả lời tin nhắn của cậu ngay.

Trình Tri Lạc cũng đoán được đại khái, chắc chắn là anh đang rất bận, cho nên cậu cũng không đợi tin nhắn của anh nữa.

Mặc dù cậu cũng chẳng rõ lắm tình hình cụ thể của nhà họ Phó, nhưng thông qua tình tiết của cuốn sách thì Trình Tri Lạc cũng đoán được đại khái —— Mấy năm nay nhà họ Phó sẽ hoàn toàn được thay máu, những con sâu từ gốc rễ của nhà họ Phó đều sẽ bị Phó Dư Hoài xử lý sạch sẽ, đồng thời vực dậy cả nhà họ Phó.

Cho tới khi nam chính - cậu con trai nhỏ của anh trai Phó Dư Hoài - Phó Tiêu hiện giờ cũng mới chỉ ba bốn tuổi trưởng thành mới dần dần tiếp quản sản nghiệp từ trong tay Phó Dư Hoài.

Mà Phó Dư Hoài - chú nhỏ của nam chính Phó Tiêu, ba của nhân vật phản diện Phó Hạ, theo như trong sách miêu tả thì vẫn luôn là hình tượng đại lão vô cùng thần bí.

Trình Tri Lạc đoán Phó Dư Hoài thần bí lại còn kín đáo thế này chắc là có liên quan đến việc lơ là chểnh mảng với Phó Hạ hồi còn bé, đến nỗi mỗi lần Phó Hạ xảy ra chuyện gì thì cũng đều có người thay cậu bé xử lý công bằng, người đó chắc có lẽ chính là Phó Dư Hoài.

Phó Dư Hoài trong sách như thế nào thì Trình Tri Lạc cũng không bình luận gì mấy.

Bây giờ cậu tới rồi, Phó Dư Hoài lại “cầu xin” cậu ở lại, thế thì anh cũng phải trở thành một người ba đủ tiêu chuẩn mới phải chứ.

Không biết thì có thể học, có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng vẫn kịp sửa chữa, tất cả đều chưa muộn.

Cậu có thể nhìn ra được Phó Dư Hoài rất để ý tới Phó Hạ, chỉ là con người có hơi cứng ngắc, không hiểu cách làm thế nào để bày tỏ tình yêu thương, tính cách Phó Hạ thì lại quá ngoan ngoãn quá hiểu chuyện, sợ rước thêm phiền phức cho người khác.

Cứ như hai loại dung dịch không tương thích với nhau vậy, bắt buộc phải đổ thêm một loại chất lỏng mới thì mới có thể dung hòa được, mà cậu chính là loại chất lỏng mới đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, Trình Tri Lạc lại để lại cho lão già một tin nhắn.

Trình Tri Lạc: [Anh có bảng liệt kê những món đồ mà anh đã từng mua cho Hạ Hạ không? Gửi cho tôi một bản đi.]

Hỏi Phó Dư Hoài vấn đề này một là muốn xem xem anh đã mua những gì cho Phó Hạ, có cái gì trông cứng ngắc quá thì lấy ra “dạy dỗ” một chút, hai là muốn xem thử có cái nào bị cái bà bảo mẫu kia “lấy” đi hay không, thuận tiện nhắc nhở anh bà bảo mẫu này có vấn đề.

Chuyện của bảo mẫu bắt buộc phải xử lý thỏa đáng mới được, không thể làm tổn hại đến nhóc con được.

Cậu nhìn nhóc con đang ngoan ngoãn đọc sách bên cạnh mình một cái, cuối cùng Trình Tri Lạc cũng “đại phát từ bi” mà trả lời lại tin nhắn của La Phi.

Anh La: [Cuộc gọi video - Bạn bị nhỡ]

Anh La: [Cuộc gọi video - Bạn bị nhỡ]

….

Anh La: [Thế đứa bé đó tên là gì? Tôi đăng ký cho nó, ngày mai cậu đưa nó tới công ty một chuyến, đưa nó tham gia show thiếu nhi nhất định sẽ có rất nhiều lưu lượng, cậu chắc chắn sẽ nổi như cồn…]

Trình Tri Lạc: [Chồng tôi không phải người trong showbiz, anh ấy không mong nhóc con sẽ lộ diện trước màn ảnh.]

Bên kia trả lời lại cũng nhanh thật.

Anh La: […]

Nhìn ba chấm tròn này, khóe miệng Trình Tri Lạc bất giác nhếch lên, đoán chắc La Phi lại nghĩ tới phát ngôn sến sẩm của mình trong cuộc điện thoại hồi chiều.

Phó Dư Hoài thật đúng là một tấm lá chắn tốt.

Nhưng ngay sau đó lại có một cuộc gọi video tới.

Trình Tri Lạc dứt khoát ấn nút “từ chối”, nhắn tin lại.

Trình Tri Lạc: [Nhóc con ngủ rồi, sẽ khiến thằng bé tỉnh dậy mất, có chuyện gì thì nhắn tin đi.]