Tiểu Nói Lắp Mang Theo Nhãi Con Tham Gia Oa Tổng

Chương 19

Cuối cùng La Phi không nhịn được nữa.

Một hai lần còn có thể giải thích vì nhóc con không cẩn thận nên ấn nhầm nút ngắt máy, đến ba bốn lần thì anh ta mới nhận ra, chỉ có điều não cũng đã thoái hóa thành não của một đứa bé ba bốn tuổi.

Ấn tượng tốt ban đầu về nhóc con này đã biến mất hoàn toàn, La Phi không nhịn được mà thốt ra câu chửi thề, trong lòng thầm mắng một câu đáng ghét giống như người ba nhỏ nói lắp của thằng bé vậy.

Anh ta nghĩ, nếu Trình Tri Lạc dẫn nhóc con này tham gia show thiếu nhi thì thật sự rất tốt, hai bình hoa, nhìn thì đẹp nhưng thật ra lại đáng ghét gấp đôi, đến lúc đó, hai người họ không ngừng tạo ra tiếng xấu trong tổ chương trình, càng có thể trở thành bia so sánh của Trình Diệp Gia, nâng đỡ Trình Diệp Gia.

-

Khi Trình Tri Lạc quay lại thì thấy nhóc con đang cầm chiếc điện thoại với màn hình đã tối đen, sự chú ý tập trung cao độ, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Không phải cậu đã thiết lập khóa video rồi sao? Phát xong một tập phim hoạt hình cũng sẽ tự động phát tập tiếp theo, sao màn hình điện thoại lại đen chứ? Pin điện thoại cũng còn hơn một nửa, cũng không xảy ra tình huống hết pin tắt máy.

Trình Tri Lạc vừa dùng khăn khô lau đi mái tóc còn đang nhỏ giọt, vừa ngồi lên giường.

Sau khi nghe thấy tiếng cửa mở của cậu, ánh mắt nhóc con rơi lên người cậu, đôi mắt bừng sáng, chiếc miệng nhỏ khẽ mở, như thể muốn chia sẻ điều gì đó với cậu, nhưng lại không nói ra ngay.

Trước đây, khi dì bảo mẫu còn ở đây thì luôn dạy cậu bé nói ít, trẻ con nói nhiều quá sẽ làm phiền người khác. Dần dà, cậu bé cũng hình thành tính cách ít nói, không phải không muốn nói, mà trước mỗi lần muốn nói đều sợ trở thành “đứa trẻ phiền toái” đó.

Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói với ba nhỏ, rõ ràng ý muốn chia sẻ rất mạnh mẽ, nhưng vẫn vô thức nuốt hết toàn bộ những lời nói ngay đầu môi xuống.

“Sao... sao thế con?” Trình Tri Lạc nhìn thấy một loạt phản ứng của cậu bé trong tầm mắt, lấy khăn lau tay rồi dùng vân tay mở khóa điện thoại đang tắt màn hình.

“Vừa rồi có kẻ xấu cứ gọi cho ba nhỏ.” Phó Hạ úp úp mở mở giải thích.

“Sau... sau đó thì sao?”

Thật ra khi màn hình điện thoại bật sáng trở lại, Trình Tri Lạc đại khái đã biết xảy ra chuyện gì, nhưng cậu vẫn muốn nghe xem cậu nhóc giải thích với cậu như thế nào.

Kẻ xấu? La Phi sao?

Quả thực không phải người tốt lành gì.

Hy vọng nhóc con không bị anh ta dọa sợ...

Nhưng cậu vẫn lỡ một bước, để La Phi phát hiện ra sự tồn tại của Phó Hạ.

Nhìn cuộc gọi video đầu tiên cho thấy đã được kết nối và kéo dài hơn mười giây, Trình Tri Lạc không khỏi đau đầu.

Nhưng sau đó thấy nhiều cuộc gọi bị từ chối như thế, Trình Tri Lạc cũng khá hài lòng, ý thức đề phòng của nhóc con rất mạnh, đáng khen ngợi.

Phó Hạ cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trình Tri Lạc, sau khi phát hiện cậu thật sự muốn biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì thì hào hứng lắc lư chiếc chân nhỏ, chia sẻ toàn bộ câu chuyện đã xảy ra khi nãy cho Trình Tri Lạc.

"Bác ấy hỏi con tên gì, hỏi con ở nhà một mình phải không, còn hỏi ba con đâu nữa."

"Rồi con... nói sao?" Động tác lau tóc của Trình Tri Lạc khựng lại.

"Không có ạ!" Vẻ mặt Phó Hạ kiêu ngạo: "Chú chó con trong Uông Uông thần kỳ vì như vậy mà bị kẻ xấu bắt đi, con không trả lời bác ấy mà trực tiếp cúp máy, sau đó bác ấy cứ gọi đến mãi, con đều từ chối hết."

Trình Tri Lạc không khỏi bật cười, xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, khen ngợi: “Hạ Hạ... giỏi lắm.”

Có lẽ La Phi sẽ tức chết...

Nhìn một loạt cuộc gọi bị từ chối, trong đầu Trình Tri Lạc bất giác hiện ra dáng vẻ tức điên người của La Phi, trong lòng không khỏi thầm vui mừng một phen.

Có người... thực sự ngay cả nhóc con ngoan ngoãn nhất, ngây thơ nhất, dễ lừa nhất cũng chán ghét.

Cái đầu nhỏ lại được khen của Phó Hạ như sắp ngẩng đến tận trời, nhân tình thế sà vào lòng Trình Tri Lạc, giọng nũng nịu: “Chắc chắn bác ấy muốn bắt ba nhỏ, ba nhỏ đừng để người xấu lừa, con cho ba nhỏ hết số kẹo của con được không, con không muốn ba nhỏ bị kẻ xấu bắt đi.”

Một giọt nước từ đuôi tóc rơi xuống trên mặt nhóc con, trong lòng Trình Tri Lạc mềm nhũn, giơ tay lau đi giọt nước trên mặt cậu bé, giọng dịu dàng: "Được."

Động vật nhỏ luôn coi con người như đồng loại của mình, nghĩ rằng bạn ra ngoài là đi săn cho nó, lúc bạn quay về thì vui vẻ cọ vào bạn, bày tỏ lòng biết ơn.

Và trẻ con cũng luôn coi người lớn là sự tồn tại dễ lừa và ngây thơ giống như mình, vụng về thể hiện tình yêu của mình.

Đứa trẻ được nuông chiều sẽ dễ “được voi đòi tiên”, rõ ràng giây trước còn ấp a ấp úng không dám chia sẻ với cậu, giây sau lại bắt đầu “dạy bảo” cậu.

Nhưng cậu cũng rất vui khi được nhóc con “dạy bảo”.

"Con sẽ bảo vệ ba nhỏ!"

"Được."

Do trong phòng ngủ chính bật điều hòa nên rất ấm, Trình Tri Lạc cũng lười dùng máy sấy sấy tóc, sau khi lau khô một nửa thì để tùy ý như vậy.

Vì phải xử lý một số việc nên Trình Tri Lạc không đưa điện thoại của mình cho nhóc con tiếp tục xem "Uông Uông thần kỳ" nữa, mà dẫn cậu bé vào phòng ngủ của mình, định tìm hai cuốn sách cho cậu bé đọc.