Cơ thể trắng nõn của cô cứ như vậy hiện ra trước mặt Lục Chi Diễn, không chỉ Tần Vãn Vãn kinh ngạc, Lục Chi Diễn cũng kinh ngạc.
Nhưng trong nháy mắt đó, anh lại không thể nhanh chóng né tránh ánh mắt, ngược lại dại ra nhìn da thịt trắng nõn trước mắt.
Tần Vãn Vãn vội vàng nhặt khăn tắm trên mặt đất lên, muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống xấu hổ này, lại không ngờ dưới chân lại trượt.
Lúc Lục Chi Diễn phản ứng lại, đã bị Tần Vãn Vãn kéo ngã, hoàn toàn đè lên người cô.
Dưới thân là da thịt mềm mại của Tần Vãn Vãn, đôi vυ' cực lớn cứ như vậy áp vào ngực anh, giống như bọn họ đang tiến hành cuộc vận động pít tông nào đó.
Sau khi tắm rửa, khuôn mặt đỏ bừng của Tần Vãn Vãn và ánh mắt ngượng ngùng né tránh kia càng khiến cho tâm hỏa anh tràn đầy, dươиɠ ѵậŧ dưới thân trong nháy mắt rít gào, khiến cho miệng lưỡi anh khô khốc.
Hơn nữa đôi môi đỏ mọng của Tần Vãn Vãn cách mình không đến một cm, cơ hồ hơi cúi đầu là có thể hôn đến vùng đất phấn hồng kia.
Anh hòa hoãn tâm thần, thậm chí có chút ma xui quỷ khiến muốn hôn xuống.
Tần Vãn Vãn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, đầu óc trống rỗng.
Trong ba năm theo đuổi Lục Chi Diễn, cô chưa từng đến gần anh như vậy.
Da thịt người đàn ông cũng rất tốt, trắng trẻo anh tuấn, vẻ khí khái giữa lông mày lại không làm mất đi mị lực độc đáo trên người người đàn ông, khiến cho người nhìn tim đập nhanh hơn.
Hô hấp của cô dần dần hỗn loạn, hơi thở nóng rực phun thẳng vào gò má Lục Chi Diễn.
Lục Chi Diễn không nhịn được nuốt nước miếng, sau đó lập tức đứng dậy khỏi người cô.
Anh xoay người, đè nén khẩu súng trên người, "Trước tiên quấn thêm khăn tắm đi.”
Gương mặt Tần Vãn Vãn choáng váng, khiến động tác của cô chậm chạp.
Khi cô muốn đứng dậy, mới phát hiện chân mình bong gân, căn bản không có cách nào đi lại bình thường, “Anh trai, anh có thể giúp em một chút không, chân của em hình như bị bong gân rồi."
Lục Chi Diễn vừa định đi ra ngoài thì dừng lại, chậm rãi đi về phía cô.
Tóc Tần Vãn Vãn vẫn còn ướt, từng chút nước đọng lại trên người cô, thoang thoảng mùi dầu gội đầu.
Anh ôm ngang cô, lúc này mới phát hiện cả người cô rất nhẹ, dáng vẻ ngoan ngoãn đợi ở trong lòng anh, có vẻ đặc biệt mềm mại thơm ngọt, chọc cho lòng người có chút tê dại.
Ánh mắt trong suốt thấy đáy của cô càng làm cho người ta có chút tâm phiền ý loạn.
Lúc đặt cô lên giường, anh nhìn thấy đôi môi Tần Vãn Vãn mím lại, dường như muốn nói gì đó.
Anh xoay người muốn rời đi, lại nhớ tới chuyện gì, nhìn về phía cô thản nhiên mở miệng, "Em thật sự thích Hứa Mộ Quang?"
“Em, em chỉ là…”
“Chẳng qua em vẫn nên rụt rè một chút thì tốt hơn.”
Lúc người đàn ông nói xong, cửa phòng cô đã đóng lại, chỉ là tiếng đóng cửa hình như có hơi lớn.
Tần Vãn Vãn lần đầu tiên có chút ghét bỏ bản thân chậm chạp, giống như giải thích, lại giống như không giải thích, chẳng qua cô giải thích cái gì với anh trai mình đây hả.
Cô và anh vốn cũng không có khả năng.
Còn nữa, cô có chỗ nào không rụt rè?
Ngày hôm sau đi tới trường học, Tần Vãn Vãn vừa mới đi qua sân bóng rổ, lập tức nhìn thấy một quả bóng rổ thẳng tắp bay về phía cô.
Sớm một giây hoặc muộn một giây, có lẽ cô cũng không xui xẻo như vậy.
Ngay khi cô vươn cánh tay muốn che đầu, lại phát hiện một người rất nhanh đã đưa tay ngăn lại quả bóng rổ này.
“Bạn học, cậu không sao chứ.”
Tần Vãn Vãn nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Hứa Mộ Quang, cười yếu ớt: "Tôi không sao.”
Ngày hôm qua còn lấy người này làm bia đỡ đạn, không nghĩ tới cậu ấy nhanh như vậy đã xuất hiện ở trước mặt mình, cô ít nhiều vẫn có chút chột dạ.