Trên người anh có một loại mùi thơm mát lạnh, tinh khiết thuần túy, ngửi rất thoải mái.
Lúc Tần Vãn Vãn còn đang chìm đắm trong mùi hương này, người đàn ông nhìn cô sâu thẳm: "Còn muốn tiếp tục nằm trong lòng tôi?"
Cô không biết đã nhào tới từ lúc nào, vậy chẳng phải càng dễ đυ.ng vào lòng anh sao?
Quần áo mùa hè vốn mỏng manh, khoảng cách chặt chẽ như vậy hoàn toàn có thể khiến hắn cảm nhận được sự to lớn của Tần Vãn Vãn.
Hơn nữa cổ áo của cô quá rộng, cặρ √υ' lớn kia cứ như vậy hiện ra trước mắt anh, khiến anh muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được.
Tần Vãn Vãn nghe giọng nói khàn khàn của người đàn ông, mặt bỗng đỏ lên: "Em chỉ muốn lên nói chuyện với anh thôi.”
Lục Chi Diễn nhướng mày, thản nhiên mở miệng: "Không liên quan đến em.”
Tần Vãn Vãn còn tưởng rằng người đàn ông sẽ dùng lời nói lạnh lùng xa cách đả kích cô, lại không ngờ chỉ là một câu nói nhẹ nhàng như vậy.
Trong ấn tượng của cô, người đàn ông trước mắt này luôn như vậy, giống như mọi thứ trên thế giới này đối với anh mà nói đều không đáng nhắc tới.
Thời điểm mẹ dẫn theo cô tới căn nhà này, anh cũng không có bất kỳ lời nói phản đối nào, dường như căn bản không thèm để ý.
“Anh trai, sau này em có thể gọi anh như vậy không.”
Lục Chi Diễn nghe thấy tiếng “Anh trai”, cả người cứng đờ, trên mặt có chút không được tự nhiên, nhưng rất nhanh lại biến mất, "Ừm, đều được.”
Mắt thấy cánh cửa đóng lại, Tần Vãn Vãn mím môi, không nói gì thêm.
Suốt một kỳ nghỉ hè, Tần Vãn Vãn và Lục Chi Diễn đều ở chung dưới một mái hiên, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, nhưng cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Thẳng đến ngày khai giảng, Tần Vãn Vãn mới giống như sống lại một lần nữa.
Khi bạn thân Lâm Nhã Nhã nắm tay cô kích động hỏi cô chuẩn bị thổ lộ lần thứ một trăm với Lục Chi Diễn lúc nào, Tần Vãn Vãn cực kỳ lạnh nhạt mở miệng, "Mình đổi mục tiêu rồi, bây giờ mình thích Hứa Mộ Quang của chúng ta rồi.”
“Sau này đừng nhắc tới Lục Chi Diễn trước mặt mình nữa.”
Nhưng trong nháy mắt cô vừa dứt lời, ánh sáng trước mắt cô đã bị một cái bóng ập tới chặn lại, sau đó truyền đến giọng nam, "Laptop của em để quên trên xe rồi.”
Tần Vãn Vãn ngây ngốc nhận lấy laptop trong tay người đàn ông, đầu óc lập tức tắt nguồn.
“Ừm, em biết rồi.”
Lâm Nhã Nhã nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tần Vãn Vãn, cả người co rúm lại, "Vãn Vãn, sao mình lại cảm thấy ánh mắt anh ấy lạnh lẽo.”
“Hơn nữa hai người thân mật như vậy từ khi nào?”
Tần Vãn Vãn im lặng, cô cũng cảm thấy, nhưng cô cũng không nói gì sai.
“Không có gì, chỉ là nghỉ hè có gặp nhau vài lần mà thôi.”
Buổi tối, Tần Vãn Vãn trở lại căn phòng cha mua cho cô và Lục Chi Diễn, muốn giải thích gì đó, lại phát hiện người đàn ông kia căn bản không trở về.
Vốn cha còn cảm thấy bọn họ ở ký túc xá không tiện, đặc biệt mua cho bọn họ hai phòng ở gần trường học.
Cô vốn còn tưởng rằng sau khi giữ khoảng cách, cô có thể nhìn thấy người đàn ông này nhiều hơn, không nghĩ tới vẫn là hy vọng xa vời.
Cô mặc kệ mọi chuyện đi tắm rửa, chuẩn bị đi lấy nước trái cây uống, lại không nghĩ tới khi vừa đến cửa phòng tắm lại trượt chân một cái, trực tiếp ngã xuống đất.
Ngay khi cô cho rằng mình sắp bị ngã, Lục Chi Diễn lại đột nhiên xuất hiện, ôm eo cô.
Nhưng tay anh vươn về phía eo cô quá mạnh, dẫn đến khăn tắm của cô cứ như vậy tuột khỏi người cô.