Cho dù sắc mặt Trần Ôn rất dọa người, Nghiêm Thanh nhiều lắm chỉ lại lui ra sau hai bước, cúi đầu đặt một tay lên ngực, “Ngày ấy ở Vạn Thọ Quan, Giang cô nương cùng Lâm cô nương xảy ra tranh chấp, điện hạ chính miệng......”
“Cô hỏi đồn đãi từ khi nào?” Trần Ôn đè thấp thanh âm, nắm chặt tay, cực lực khống chế cảm xúc của mình.
Nghiêm Thanh lại lôi ra một chồng thư bên trong tay áo từ kinh thành truyền đến, ngẩng đầu bước dịch tới, trình lên cho Trần Ôn, “Đại khái là ngày điện hạ tới Giang thành, những thứ này đều là tin tức lúc ấy Chu Thuận ở Giang Lăng truyền đến.”
Tin tức Chu Thuận vừa gửi đến, Nghiêm Thanh liền trình ngay cho Trần Ôn. Trần Ôn lại để sang một bên không xem, nói, trừ sổ con báo cáo tình hình tuyết tai ra, những tin tức, thư tín còn lại đều để sau.
Thiên tai trước mặt, mạng người cấp thiết, mọi thứ đều không sánh được.
Một lần trì hoãn, Chu Thuận ở Giang Lăng liên tiếp đưa tin tới, đều chui vào tay áo Nghiêm Thanh.
Trần Ôn nhận lấy, mở từng phong thư ra xem.
Nghiêm Thanh đứng ở trước mặt hắn, trong phòng vô cùng an tĩnh, chỉ nghe được âm thanh lật giấy xột xoạt.
Qua một lúc lâu, thanh âm kia rốt cuộc ngừng lại.
Ngay sau đó là một tiếng mắng giận trầm thấp, “Cút!”
Thái Tử Trần Ôn từ nhỏ đến lớn được giáo huấn lễ nghi hun đúc, luôn lấy lễ đối nhân, dù có tức giận, Nghiêm Thanh cũng chưa bao giờ thấy hắn nói lời thô tục.
Vậy nên, Nghiêm Thanh liền biết, việc này không phải nhỏ.
—— hắn vẫn đứng lì không đi.
Trần Ôn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo thẳng tắp dừng ở trên người hắn.
“Thuộc hạ còn có một chuyện muốn bẩm báo.”
Hôm nay, sau khi Nghiêm Thanh nhận được khẩu dụ của Hoàng Hậu, đã tìm hiểu cẩn thận ngọn nguồn sự tình, hắn không dám lại giấu giếm, “Sau khi lời đồn từ hôn phát tán, Giang lão phu nhân bảo Giang cô nương lựa chọn, cuối cùng Giang cô nương chọn tới Phù Dung thành.”
Giang cô nương không phải vì điện hạ mà đến, cũng không muốn vãn hồi hôn sự.
Đạo lý này không cần Nghiêm Thanh nói, giờ phút này Trần Ôn cũng biết.
Chung trà duy nhất trên bàn nghênh diện bay tới, Nghiêm Thanh không trốn, thẳng tắp nện trúng thái dương hắn.
Nghiêm Thanh ôm gương mặt đầy máu lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Trước bàn, đèn đang cháy đỏ, Trần Ôn ngồi tại chỗ, lần nữa mở ra quyển sách Hoàng Hậu đưa đến, bên trong tất cả đều là hình vẽ.
Trần Ôn rất quen thuộc.
Hai bên vách đại điện Đông Cung đều treo những bức họa này, nhân vật trong tranh đều là những liệt sĩ vì Trần quốc lập biết bao công lao hãn mã.
Tuy Trần quốc kiến quốc chỉ mới trăm năm, nhưng trải qua nhiều đời quân chủ đếm không xuể. Những quân chủ bổn triều trước đó, số năm tại vị chưa bao giờ vượt quá mười năm.
Ngày Thái Tử bắt đầu tham dự triều chính, Hoàng Thượng từng nói qua với hắn, “Người xưa nói, minh quân sở dĩ lập công thành danh giả, đơn giản là thiên thời, nhân tâm, năng lực, thế vị. Thiên hạ xã tắc là do vạn dân chung sức đồng lòng, mấy năm nay Trần quốc sở dĩ có thể không ngã trước ngoại địch, là vì dân chúng ủng hộ, quân thần một lòng.”
Thần tử có thể anh dũng vì nước bỏ mình, quân chủ không thể làm thần tử rét lạnh tâm.
Sau đó, trong đại điện Thái Tử liền treo tranh họa những tướng sĩ hy sinh vì Trần quốc.
Nhiều năm qua đi, thêm không ít người mới.
Giang gia Giang tướng quân cùng phu nhân ông cũng ở trong số đó.
Phu thê Giang tướng quân lúc trước cứu không chỉ là phụ hoàng hắn, mà còn có thiên hạ thương sinh, vô số bá tánh dân chúng.
Về công, phu thê Giang tướng quân cứu chính là toàn bộ Trần quốc. Về tư, phu thê họ cứu chính là phụ hoàng hắn.
Về công về tư, hắn làm Thái Tử, đương nhiên phải kính trọng họ.
Giang Chiểu là nữ nhi của họ, cũng là vị hôn thê của Trần Ôn hắn.
Hắn không định từ hôn.
Nhưng từ hôn xác thật là từ trong miệng hắn phun ra.
Hắn là Thái Tử, lời nói việc làm, đều suy nghĩ kỹ rồi mới thực hiện.
Cổ nhân nói, “sự dĩ mật thành, ngôn dĩ lậu bại.”
(Sự dĩ mật thành, ngôn dĩ lậu bại: ý chỉ một việc thành hay bại, một phần là do khả năng giữ bí mật của người trong cuộc.)
Khi chuyện chưa được xác định rõ ràng, tốt nhất không nói những lời chắc chắn để tránh những ảnh hưởng xấu, thậm chí nghiêm trọng đến mức khó lường.)
Ngày ấy, là hắn thất ngôn.
Hắn từ hôn, không vì cái gì khác,
Đơn thuần chỉ vì ngày ấy hắn bị ồn ào đến phiền lòng.
Sổ con bẩm báo tuyết tai vừa đến trên tay, hắn không có lòng dạ đi để ý chuyện ầm ĩ giữa nữ nhân với nhau.
Thậm chí, ngay cả các nàng nói gì, hắn cũng không có tâm trạng mà nghe.
Chỉ cảm thấy bên tai vô cùng huyên náo.
Một cây trâm, nàng nếu muốn, hắn đưa cho nàng một sọt cũng có thể.
Hà tất cùng người khác cãi cọ!?
Mùa hạ, Đông Cung chỉ cần có một tiếng ve kêu, đều có người trèo lên cây bắt sạch sẽ, nàng nếu muốn đi theo hắn, hẳn là biết hắn thích an tĩnh.
Ngày đó, hắn mở miệng nói từ hôn.
Ý chỉ muốn dọa nàng, muốn nàng an tĩnh một chút.
Vẫn chưa thật sự muốn từ hôn.
Giang Chiểu thích Thái Tử, Đông Cung người người đều biết.
Bản thân Trần Ôn cũng rõ ràng.
Ngoại trừ mỗi tháng cố định làm dược thiện, điểm tâm, túi thơm, khăn lụa cho hắn… không ít đồ hắn dùng đều là Giang Chiểu đưa qua.
Trần Ôn trong lòng cũng hiểu rõ.
Hắn thừa nhận thời điểm nói những lời này, xác thật là có chút ỷ vào Giang Chiểu thích hắn. Ai ngờ, nàng lại cho là thật.